Lý Tử Thất ngồi trên chiếc Sô Pha màu trắng nền nã, rụt rè nhìn Trần Kỳ Minh.
“Bác có chuyện cần nói với cháu đúng không”- Lý Tử Thất thắc mắc hỏi.
Trần Kỳ Minh mỉm cười tỏ ra vô cùng thân thiện.
“Cháu không hổ danh là hồng nhan bên cạnh Hoa Vinh, thông minh như thế này bảo sao Hoa Vinh lại thích cháu như vậy.”
Mặc dù Trần Kỳ Minh tỏ ra vô cùng hòa nhã với cô khác hẳn với Cao Ngọc Oánh nhưng Lý Tử Thất biết mọi chuyện sẽ không đơn giản như vẻ ngoài thân thiện của ông ta.
Thật ra Lý Tử Thất luôn cứ nghĩ mãi về thân phận của mình ngay từ lúc cô đặt chân đến nơi đây khi cô nhìn thấy tòa nhà đồ sộ như vậy. Không những thế gia tộc Trần Thị lại có thế lực vô cùng lớn thì ắt hẳn những người trong gia tộc ai nấy đều không hề tầm thường. Nhưng ngặt nỗi Lý Tử Thất lại là một cô gái rất bình thường, mà không so với những cô gái bình thường càng thê thảm hơn bởi vì cô vốn là trẻ mồ côi. Người thương yêu thì cho rằng bất hạnh đáng thương, kẻ chê cười thì cho rằng lai lịch không rõ ràng như một món hàng không có xuất xứ.
Lý Tử Thất lặng im không nói mà chỉ nhìn thẳng vào Trần Kỳ Minh. Ông ta kiên nhẫn rót một tách trà mời cô.
“Cháu uống đi rồi từ từ chúng ta sẽ nói chuyện.”
Cầm trên tay tách trà nóng mà tay cô cứ run run, có lẽ là do quá hồi hộp chăng? Lý Tử Thất cảm thấy không ổn liền uống một ngụm nhỏ rồi nhanh chóng đặt tách trà xuống.
Trần Kỳ Minh nhìn thấy hành động của Lý Tử Thất liền cảm thấy không vừa mắt. Ông ta cho rằng cô không phải là con nhà gia giáo nên không được dạy dỗ đàng hoàng. Thế nhưng ông ta không hề để lộ những suy nghĩ ấy ra ngoài mặt giống như vợ ông ta.
“Ta biết tình cảm của cháu và Hoa Vinh. Nhưng có chuyện này ta phải nói rõ với cháu rằng Hoa Vinh nó tương lai còn cả một đoạn dài thăng tiến và sắp tới đây nó sẽ tiến rất xa về tài chính cũng như quyền lực. Cháu nghĩ lại bản thân mình xem cháu có điểm nào để có thể giúp được cho nó?”
Ngừng một lát ông ta lại nói tiếp.
“Cháu à. Có đôi khi mọi việc sẽ không hề đơn giản như cháu đã nghĩ. Hoa Vinh nó là người không biết phép tắc nhưng từ lâu gia tộc Trần Thị cũng đã có giao hảo với chủ tịch thượng viện là Tuyết Kiến Đức. Thế nên để củng cố thế lực của cả hai một mối hôn sự đã được lập nên. Chắc hẳn cháu sẽ có nhiều thắc mắc về hôn thê Tuyết Lưu ly của nó. Thật ra nó là một con bé vô cùng dịu dàng và xinh đẹp, lại thông minh và hiểu chuyện. Từ nhỏ nó đã được gặp mặt và làm bạn với Hoa Vinh. Thi thỉnh thoảng nó sẽ ghé Trần Gia ở một thời gian là chuyện hết sức bình thường. Bây giờ trên dưới Trần gia đã xem nó như là con dâu trong nhà rồi, bây giờ Hoa Vinh chỉ có thể kết hôn với Tuyết Lưu Ly mà thôi.”
Lý Tử Thất nhắm mắt lại không muốn nhìn thẳng vào mặt ông ta nữa. Hết mẹ của Hoa Vinh rồi đến bố của Hoa vinh đều không muốn cô làm con dâu của họ. Nhưng không lẽ cô cứ như vậy mà từ bỏ? Bất giác cô nhớ lại Hoa Vinh đã vì cô mà bảo vệ tình yêu của cả hai đến cùng cho dù có bị tộc trưởng trừng phạt. Nếu cô cứ như vậy mà rút lui không phải sẽ là phụ lòng của anh hay sao. Lý Tử Thất sau khi suy nghĩ thấu đáo liền nói.
“Những lời bác nói ra con vô cùng hiểu rõ. Nhưng bác có từng nghĩ cho hạnh phúc của anh ấy chưa? Khi mọi người quyết định hôn sự ấy đã có ai từng hỏi qua ý kiến của anh ấy không? Vì quyền lực và địa vị mà phải bắt ép Hoa Vinh như vậy bác không thấy đau lòng sao?”
Trần Kỳ Minh ông ta không ngờ một cô gái yếu đuối như vậy có thể ngang nhiên chất vấn ông ta. Tuy nhiên vì đang sắm bộ mặt lịch sự nên ông ta đành an nhẫn nuốt cục tức xuống.
“Ta đang làm một phụ thân rất tốt không phải sao? Ta vì tương lai mà lo nghĩ cho nó không được sao? Còn về vấn đề tình ái kia ta biết nó chỉ là nhất thời hồ đồ cảm thấy mới mẻ nên mới bị mê hoặc. Thực chất cái gọi là tình yêu đó vốn chẳng đáng kể gì. Một ngày nào đó khi đã có vợ con rồi nó sẽ nhanh chóng quên cháu thôi.”
Lý Tử Thất không tin vào những gì mà Trần Kỳ Minh đã nói, cô vội lắc đầu.
“Không, cháu không tin. Anh ấy không phải là người như vậy.”
“Cháu phải tin bởi vì ta cũng là đàn ông. Tình yêu đối với ta chỉ là một thứ mơ hồ xa xăm và nó tuyệt nhiên không giúp gì được cho ta hết cho nên ta đã sớm bỏ đi cái gọi là tình yêu ấy rồi.” - Trần Kỳ Minh nhấn mạnh lại lần nữa.
Đột nhiên Lý Tử Thất lại nhìn ông ta với đôi mắt thương cảm.
“Vậy bác có bao giờ cảm thấy hạnh phúc với những sự lựa chọn của mình chưa?”
Trần Kỳ Minh như bị chạm vào điều khó nói nên nhất thời lúng túng không biết trả lời thế nào. Bí quá ông ta liền lên giọng nghiêm nghị.
“Nói tóm lại là chuyện của cháu và Hoa Vinh là không thể nào, ta không hề muốn nói nhiều về chuyện này nữa. Sự kiên nhẫn của ta chỉ có giới hạn mà thôi. Cháu đã hại Hoa Vinh đến nông nỗi này rồi mà còn muốn tiếp tục hại nó nữa sao?”
Lý Tử Thất im lặng nghe ông ta nói mà lòng đau nhói. Trần Kỳ Minh lúc này liền nhớ ra chuyện gì đó ông ta liền bỏ đi vào trong. Lý Tử Thất nhìn theo vô cùng ngạc nhiên nên nhất thời cô không biết nên ở hay nên đi.
Lát sau, ông ta trở lại tay cầm một túi đồ gì đó. Lão ta ngồi xuống đưa chiếc túi đó cho Lý Tử Thất.
“Thưa bác đây là?” - Lý Tử Thất ngơ ngác chỉ vào túi giấy đó.
Trần Kỳ Minh điềm nhiên trả lời.
“Nãy giờ ta quên mất, có lẽ nãy giờ cháu muốn thứ này phải không? Đây là năm trăm triệu cháu hãy cầm lấy. Điều kiện của ta rất đơn giản cháu hãy lập tức rời xa Hoa Vinh thì số tiền này sẽ là của cháu. Cháu thấy thế nào?”
Thì ra ông ta là muốn dùng tiền để đặt điều kiện với cô. Có lẽ trong mắt bọn họ cô chính là loại người ham vinh hoa phú quý đến như thế. Lý Tử Thất nhìn một túi tiền đầy ắp mà lòng cay đắng. Bọn họ có thể nói cô không xứng với Hoa Vinh nhưng không thể nào họ lại có thể làm ra chuyện khinh thường người khác như vậy. Cho dù cô là trẻ mồ côi thì đã sao? Cho dù cô không nhà không cửa thì đã sao? Cô có thể vì tiền mà chấp nhận từ bỏ Hoa Vinh sao? Điều này cô không làm được.
Lý Tử Thất lấy hết can đảm ra chậm rãi nói từng chữ một.
“Thưa bác, cháu biết là bác quan tâm đến anh ấy nên mới hành động như vậy. Nhưng xin bác hiểu cho cháu không phải là loại người vì tiền mà bán luôn cả người yêu của mình. Số tiền này cháu không thể nhận được.” -Nói rồi cô đẩy túi tiền về phía bên kia cho Trần Kỳ Minh.
Vốn dĩ ông ta cho rằng Lý Tử Thất sẽ đồng ý với điều kiện của ông ta. Vốn dĩ ông ta cho rằng cô chỉ đang dây dưa kéo dài mục đích để làm tiền mà thôi. Nhưng ông ta không ngờ Lý Tử Thất lại có thể hành xử như vậy. Lúc này Trần Kỳ Minh vô cùng tức giận, ông ta xem như đã dùng hết sự kiên nhẫn cuối cùng.
“Cô đúng là loại đàn bà không biết tốt xấu. Tôi là như vậy là đã quá nhân nhượng cho cô rồi. Tiền này cô có lấy hay không thì cô vẫn phải chia tay với nó. Đó là mệnh lệnh của tôi nếu cô dám làm trái lời tôi hậu quả cô tự gánh lấy. Cô biết thế lực của gia tộc này phải không? Trên đời này không có chuyện gì mà tôi không làm được.”- Nói rồi ông ta liền đập bàn một cái thật mạnh khiến cho tách trà lúc nãy rơi xuống vỡ tan tành.
Lý Tử Thất nhìn ông ta với ánh mắt bình thản vô hồn. Cô không nói thêm một lời nào nữa mà lặng lẽ cúi đầu chào Trần Kỳ Minh rồi chầm chậm đi ra khỏi điện Vân Phong. Giờ này cô không muốn ở đó thêm một lúc nào nữa. Chỉ trong vòng một ngày mà đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện. Bây giờ Lý Tử Thất mới biết những người trong gia tộc giàu có thật ra có bao nhiêu toan tính, có bao nhiêu âm mưu. Có lẽ giống như hai vị trưởng bối nói đúng. Cô vốn không thuộc về nơi này, thế giới của họ cô cảm thấy quá lạ lẫm. Tầng mây của họ cao quá Lý Tử Thất không thể nào với tới được.
Cô bước đi cứ như người mộng du đôi mắt nhìn mông lung thậm chí không thèm nhìn đường. Có vài người hầu đi ngang qua nhìn thấy Lý Tử Thất liền bàn tán chỉ trỏ điều gì đó. Nhưng cô nào có tâm trạng để ý đến những người đó nữa. Những câu nói mắng nhiếc của hai vị trưởng bối cứ thay phiên nhau phát đi phát lại trong đầu Lý Tử Thất. Cô vừa đi vừa đưa tay quệt những giọt nước mắt cứ thi nhau rơi xuống. Hiện giờ cô đã vô cùng mệt mỏi rồi không còn sức chiến đấu tiếp được nữa. Bây giờ rốt cuộc cô phải làm sao mới tốt đây.
Bất giác Lý Tử Thất lại nhớ đến Hoa Vinh, cô lo lắng không biết vết thương của anh như thế nào rồi. Cô rất muốn đến đó gặp anh, chăm sóc cho anh nhưng cô biết bọn họ sẽ không thể nào đồng ý cho cô được gặp mặt Hoa Vinh. Lý Tử Thất nhìn lên bầu trời trong xanh không chút gợn mây kia. Trời đã gần ngả về chiều rồi nhưng giờ đây Lý Tử Thất chỉ có thể lẻ loi một mình. Đây đã là lần thứ hai mà cô yêu. Lần đầu tiên là bị người yêu phản bội. Lần thứ hai là lần này bị gia đình của người yêu phản đối. Lý Tử Thất cảm thấy tình duyên của mình thật trắc trở biết bao. Nếu như cô được chọn lựa cô sẽ không muốn yêu ai nữa.