Chào mọi người! Lâu quá không gặp!!!
---------------
Vân Khê nhanh chóng bị Tần Khiêm đè dưới thân, bao nhiêu lửa giận đều bộc phát trên đôi môi mỏng của cô.
Vân Khê bị hôn đến choáng váng, nhưng cũng không dám đẩy hắn ra, chỉ biết báu chặt vai hắn. Tần Khiêm đang tức giận như thế nếu cô phản kháng chỉ càng khiến hắn hăng máu, giày vò cô đến thừa sống thiếu chết!
Tần Khiêm hôn đến không muốn rời môi cô, mặc dù là đang cắn mút để phát tát lửa giận, nhưng môi cô rất mềm, da mặt cũng mịn màng như thế, càng hôn càng chạm là càng bị quyến rũ, không cách nào ngưng lại được!
Cả hai vốn vẫn đang trần trụi, cùng hôn nhau, cộng với việc da thịt cứ chốc chốc lại lướt qua nhau như thế khiến lửa nóng của Tần Khiêm nhanh chóng bốc lên.
Vân Khê bị hắn hôn đến giờ vẫn chưa dừng lại, tay chân bị làm cho luống cuống mà quơ quào khắp nơi.
Tần Khiêm bắt lấy hai chân cô, chậm rãi tha cho đôi môi đã đỏ ửng của Vân Khê, chỉ đẩy nhẹ thắt lưng, lập tức cự long đã tìm được cảm giác thoải mái.
Vân Khê nghe cả được tiếng rít của hắn trong không khí, đôi mắt hắn đỏ ngầu như ẩn nhẫn đến cực hạn. Từng giọt mồ hôi chảy giọt trên khuôn mặt góc cạnh, rồi chảy xuống cả cơ bắp trên thân người.
Tần Khiêm bị sự căng chặt của cô làm cho phát đau, hắn đang chờ đợi cô thích ứng với mình mới bắt đầu luật động.
Hạ thân Vân Khê khó chịu vô cùng, bị vật thô to của hắn chiếm cứ, cô chỉ còn biết chịu đựng hắn bùng phát.
Nhưng Tần Khiêm đúng là đang trừng phạt cô, hắn mãi vẫn không chịu di chuyển, nhưng hai bàn tay thì cứ sờ soạn không ngừng trên người cô.
Một tay Tần Khiêm kẹp chặt một bên hạt ngọc của cô, một tay thì lướt nhẹ khắp người.
Tay của hắn có chút chai sần, di chuyển đến đâu đều khiến cô ngứa ngáy!
Tần Khiêm nhìn vẻ mặt bứt rứt khó chịu của cô mà cảm thấy thích thú, lửa giận cũng đã vơi đi hơn nửa.
Hắn nhìn cô cười tà, còn đánh vào mông cô một cái cho thỏa mãn rồi mới bắt đầu di chuyển hạ thân mình.
Vân Khê cắn chặt răng, thầm nguyền rủa ba đời nhà hắn, sau này cô nhất định sẽ trả đủ hết, sẽ khiến hắn ân hận vì đã biến cô thành con người đáng thương như thế này!
Tần Khiêm nhìn vẻ mặt của cô, biết rõ cô đang nghĩ gì, nhịn không được liền di chuyển nhanh và mạnh hơn nữa, cả người Vân Khê như có luồng điện chạy nhanh qua, từng tấc da thịt đều căng cứng cả lên.
"Aa... Chậm lại..."
Tần Khiêm cười tà, cất giọng khàn đục, cự long như càng nhanh hơn nữa:
"Nếu chậm lại em sẽ nghe lời sao? Coi như đây là phạt em."
"Hưc... Tôi ghét anh...a"
Tần Khiêm nghe cô mắng càng quá đáng hơn nữa, Vân Khê chỉ còn biết ngửa đầu thở dốc, cũng không dám nghĩ xấu trong đầu nữa, tên khốn này tại sao lại đọc được suy nghĩ của cô như vậy?
Khó chịu quá!
Bụng cô thực sự khó chịu quá! Một là khoái cảm do Tần Khiêm mang đến khiến cả thân thể cô nóng bừng, hai là bụng dưới đột nhiên bị đau âm ỉ, cứ như là...
Ngay lúc cô ngờ ngợ là chuyện gì đang xảy ra thì hạ thân dâng lên một luồng nhiệt nóng...
Tần Khiêm đang mãnh liệt luật động, nam căn căng cứng chuẩn bị phóng thích thì đột nhiên ngừng lại.
Tần Khiêm đen mặt nhìn cô gái đang nhăn nhó mặt mày dưới thân mình, cảm giác thật khó tả...
Hắn thật sự cảm thấy ông trời đang trêu mình mà!
Vân Khê cũng cảm thấy bứt rứt khó chịu, cơ mà nhìn lại vẻ mặt của Tần Khiêm thì thật muốn bật cười thành tiếng!
Lúc nãy có vẻ hắn đã chuẩn bị phóng thích, vậy mà bà dì của cô lại tới ngay lúc này, xem ra không cần đợi đến sau này cô cũng đã phần nào trả được thù rồi!
"Rất vui?" Tần Khiêm nói giọng trầm thấp đến đáng sợ. Nhìn đôi mắt như đang cười của cô là hắn lại muốn phát điên! Thật sự rất muốn tiếp tục cùng cô nhưng mà hắn còn không tệ đến nỗi bà dì của vợ đến mà còn...
Chết tiệt!
"Anh... Anh mau rút ra đi, bà... bà dì đến cũng đâu phải lỗi của tôi..."
"Hừ! Còn dám nói sao? Thật muốn bịt cái miệng nhỏ này của em lại!"
Nói rồi Tần Khiêm bế xốc cô lên đi thẳng vào phòng tắm...
Vào trong rồi Tần Khiêm còn quyến luyến cô đủ kiểu. Hừ! Không ăn trực tiếp được thì ăn gián tiếp!
Thật chất vào phòng tắm nhưng Vân Khê chả cần động tay động chân dù chỉ một chút, toàn bộ đều được Tần Khiên đảm nhiệm.
Tần Khiêm hết kỳ cọ lại thoa sữa tắm cho cô, khiến mặt Vân Khê luôn trong tình trạng đỏ ửng!
Vân Khê muốn phản kháng nhưng thật sự không thể phản kháng nổi mà!
Tần Khiêm chính là một con sói đói, mà sói đói đang ăn chưa no nhưng bị cướp đi phần ăn ngon lành của mình, thì thật sự là sẽ hung hăng hơn cả ban đầu nữa!
Và nếu la liếm thức ăn không đủ, con sói này sẽ làm những chuyện tày đình khó bảo hơn nữa!
"Vợ... Giúp anh đi!"
Tần Khiêm nắm chặt tay cô đặt lên cự vật của mình, Vân Khê hoảng đến mức chả phản kháng lại việc Tần Khiêm gọi mình là "vợ" luôn...
"Á! Cút ngay... bỏ tay tôi ra..."
Vô vọng! Thật sự là vô vọng!