Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 70: Làm người phải biết điều



Quận lót đồng dạng? Còn phải nói, nguyên cái đầu hình mèo Kitty kìa! Đương nhiên là phải cùng một bộ!

Trong lúc Dương Minh còn đang hứng thú, thì nghe đằng Xa truyền lại tiếng bước chân đi đến chỗ mình. Ðừng nói rình coi bị phát hiện chứ! Dương Minh vội vàng vọt đến toilet đối diện.

Chỉ lát sau thì thấy một người đàn ông đi đến hướng này, chính là Kim Cương!

Sao hắn lại đến đây, từ sau lần giả cướp hôm nọ, Dương Minh cũng không gặp lại Kim Cương. Còn tưởng hắn đã hết hy vọng với Triệu Oánh rồi, không ngờ hơn một tháng rồi hắn vẫn còn là một kẻ tặc tậm bất từ!

Tốt, tao còn chưa đi tìm mày, chính mày lại mò đến cửa. Hôm nay tao không đánh mày, thì sẽ rất có lỗi với chiếc Xe đạp đã thành sắt vụn cũa tao!

Kim Cương gõ cửa, một lát sau, cửa mở, là Triệu Oánh mở cửa, bây giờ nàng đã mặc bộ đồ ở nhà.

"Sao lại là anh?" Triệu Oánh nhìn thấy Kim Cương liền nhíu mày.

"Là thế này, cô giáo Triệu Oánh, tuần sau sẽ có một cuộc thi vận động cũa giáo viên. Tổ thể dục chúng tôi muốn thống kê danh sách giáo viên tham gia, cô có đăng ký không?" Kim Cương móc ra một tờ giấy cho Triệu Oánh.

"Không, tôi không tham gia!" Triệu Oánh khoát tay cự tuyệt" Tôi là giáo viên cấp ba, không có thời gian rảnh nhiều".

"Như vậy cũng được, công tác quan trọng hơn!" Kim Cương cũng không cưỡng cầu, tiện tay cất tờ giấy vào trong. Mục đích đến đây cũa hắn cũng không phải vì cái này, cho nên Triệu Oánh tham gia hay không tham gia cũng không sao cả" Ðúng rồi, đã trễ thế này, cũng chưa ăn cơm, cô đã ăn cơm chưa? Hay là cùng đi?

"Không…tôi…"" Triệu Oánh vừa định từ chối thì cửa văn phòng được đẩy ra, Dương Minh nghênh ngang bước vào.

Vừa rồi, Dương Minh vẫn đang chú ý đến tình cảnh ở đây, nhưng Kim Cương đã che gần hết, vội vàng đẩy cửa bước vào, nói: "Cô Triệu, không phải tối nay em mời cô ăn cơm sao?"

"Dương Minh?! Em đến rồi!" Triệu Oánh nhìn thấy Dương Minh, giống như nhìn thấy cứu tinh, tình cảnh trước mắt đột nhiên trở nên sáng sũa hơn. Triệu Oánh mơ hồ cảm giác được" Buổi tối đến tìm" nhưng lại không Xác định được. Vì vậy, sau khi hết tiết dạy, nàng ngồi trong phòng làm việc chờ Dương Minh, nhưng không ngờ Kim Cương lại mò đến.

"Vâng! Hả? Thầy Kim cũng ở đây?" Dương Minh làm bộ kinh ngạc nói: "Thầy Kim, vừa rồi hai ta vừa mới nói chuyện tại sân vận động xong, giờ lại gặp. Thật là trùng hợp!"

"Cái gì? Nói chuyện tại sân vận động? Ai nói chuyện với em?" Kim Cương cảm thấy khó hiểu.

"?.À, em hiểu rồi, hiểu rồi." Dương Minh làm ra về thần bí gật gật đầu, nói: "Không có gì, không có gì!"

Triệu Oánh ngơ ngác nhìn hai người trước mặt, rốt cuộc họ đang nói cái gì?

Kim Cương cũng vô cũng kinh ngạc, chẳng lẽ thằng nhóc này bởi vì lần trước bị đập nát chiếc Xe đạp nên bây giờ sợ mình? Cố ý nịnh hót mình?

"Cô Triệu, thành tích cũa em có tiến bộ là do có cô phụ đạo, cho nên để cảm ơn cô, em muốn mới cô đi dùng bữa!" Dương Minh nghiêm trang nói, quả thật rất giống như một người học trò nói chuyện với cô giáo.

"Chuyện này" Triệu Oánh do dự một chút, không hiểu sao Dương Minh lại muốn mời mình đi ăn tối, bất quá vì muốn thoát khỏi Kim Cương nên gật đầu: "Ðược, cô sẽ cho em cơ hội cảm tạ!"

"Thầy Kim, cũng đi chứ?" Dương Minh nhìn Kim Cương đứng bên cạnh, hỏi.

"?" Kim Cương nhìn Dương Minh một cách khó hiểu, không ngờ hắn lại mời mình: "Em nói tôi?"

"Vâng, thầy Kim, em mời khách, thế nào, không hãnh diện cùng đi sao?" Dương Minh vừa cười vừa nói.

"Ðược!" Kim Cương đồng ý không cần nghĩ ngợi, có thể cùng ăn cơm với Triệu Oánh, lại còn có người trả tiền, không đi mới là ngu!

Triệu Oánh nhìn thấy Dương Minh tự nhiên mời Kim Cương cùng đi, càng cảm thấy không hiểu gì hết, vẻ mặt đầy nghi Vấn nhìn Dương Minh. Dương Minh cố ý như không thấy gì hết, đĩnh đạc đi ra khỏi phòng.

Triệu Oánh bất đắc dĩ đuổi theo, còn các câu hỏi đành để một lát, mà nhìn thấy vẻ mặt đắc ý cũa Kim Cương, Triệu Oánh cũng cảm thấy phiền.

Tại cổng trường, Dương Minh giơ tay ra đón một chỉếc taxi, không chờ người khác phán ứng đã lập tức nhảy tót vào ghế sau ngồi.

Kim Cương sửng sốt, vốn hắn nghĩ sẽ ngồi phía sau cùng Triệu Oánh, không ngờ Dương Minh đã ngồi vào trước, không còn cách nào khác, Kim Cương đành đặt mông ngồi vào chỗ bên cạnh Dương Minh, để Triệu Oánh ngồi ghế trước.

"Ði đâu vậy các vị!" Tài xế hỏi.

"Thiên Thượng Nhân Gian!" Là cái khách sạn mà lần trước Vương Chí Ðào mới hắn.

"Ðươc!" Tài Xế gật đầu, rồi khởi đồng xe chạy đi.

Triệu Oánh nghe xong, nhíu mày lại, Thiên Thượng Nhân Gian? Không phải là cái khách sạn xa hoa sao? Dương Minh làm gì mà có nhiều tiền vậy? Lại còn mang theo Kim Cương? Nghĩ đến đây, nàng không khỏi quay đầu lại nhìn Dương Minh một chút.

Dương Minh vẫn chỉ cười, cấp cho nàng một ánh mắt yên tâm.

"Em tên là gi?" Trên đường đi, Kim Cương bắt đầu hỏi.

"Dương Minh".

"Biểu hiện rất tốt." Kim Cương vỗ vỗ bả vai của Dương Minh.

"Uh, Xe đạp biết điều, làm người càng phải biết điều một chút, nếu không sẽ Xui xẻo" Dương

Minh đột nhiên nói.

"Hả?" Kim Cương sửng sốt, lập tức suy nghĩ, hắn tưởng rằng Dương Minh muốn ám chỉ gì đó, nên làm bộ vui vẻ, nói: "Không sai, biết điều, ha ha!" Bất quá trong lòng hắn buồn bực, thằng nhóc này sao biết mình đập chỉếc Xe đạp của nó? Mặc kệ thế nào, cứ hù nó trước đã!

"Haha ha" Dương Minh cũng cười phụ hoạ theo, nhưng thầm nghĩ: Thằng ngu, nói như vậy, để cho mày biết điều một chút! Nếu mày đã không biết điều, lại còn mặt dày đi theo, thì đừng trách tao không khách khi, mày cứ chờ chết đi!

Triệu Oánh nhìn thấy Dương Minh và Kim Cương nói chuyện phiếm, sự nghi hoặc trong lòng càng lớn hơn, hai người này sao lại hòa bình thế nhĩ? Không phải lần trước rất cay cú với nhau sao?

Kim Cương vô cùng sảng khoái, Thiên Thượng Nhân Gian, địa phương mà cho đến bây giờ mình chưa từng đặt chân vào, nay lại cùng Triệu Oánh ăn cơm, còn có Dương Minh trả tiền! Thần may mắn đã chiếu cố đến mình!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv