Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 140: Em … cái kia … hôm nay …



"Haha, nói rồi mà, lão đại làm sao có thể làm ra những chuyện xấu xa sau lưng đại tẩu được chứ!" Trương Tân thấy bầu không khí đã thay đổi, vội nói.

Dương Minh và Trần Mộng Nghiên nghe xong, trong lòng cảm thấy buồn cười, tên này quả thật là gió chiều nào ngã theo chiều đó.

Trương Tân lái xe đến siêu thị Tùng Giang, đậu vào chổ giữ xe miễn phí. Mặc dù kỹ thuật lái xe của Trương Tân không tốt lắm, nhưng dưới sự chỉ dẫn của bảo vệ, việc dừng xe cũng tiến hành thuận lợi.

Ba người, hai chiếc xe đẩy, bắt đầu mua sắm điên cuồng.

Trương Tân là một con người thuần túy theo chủ nghĩa" ăn thịt để sống" nên cứ quanh quẩn ở khu vực đồ hộp" Thịt nướng thơm cay", còn Dương Minh và Trần Mộng Nghiên bỏ qua khu vực đồ hộp đông lạnh này, tiếp tục đi dạo.

"Mua cái này đi, ăn cũng ngon lắm!" Dương Minh chỉ vào gói snack lần trước.

"Ừ, mình cũng thấy vậy" Trần Mộng Nghiên nói xong, liền quăng hai gói vào xe.

Mặt khác, cũng có một đôi tình nhân đang mua sắm ở khu vực này, bọn họ nhìn thấy Trần Mộng Nghiên quăng hai gói snack vào xe, lập tức dò hỏi: "Cái này ăn ngon không?"

"Ngon lắm, hai chúng tôi đều thích" Trần Mộng Nghiên gật đầu, nhìn Dương Minh nói.

"Ông xã, chúng ta cũng mua ăn thử đi" Cô gái kia nghe Trần Mộng Nghiên nói vậy, không khỏi động tâm.

"Em thích thì cứ tự mua, anh không thích ăn mấy thứ này!" Người con trai khó xử nói.

"Hừ, anh xem, người ta có khẩu vị giống nhau, ai như anh! Cái em thích ăn thì anh lại không thích, không biết về sau sẽ như thế nào!" Cô gái có chút tức giận nói.

"Nhưng mà … em cũng biết là anh không thích ăn mấy thứ này mà …" Người con trai bất đắc dĩ nói: "Được rồi, chúng ta mua hai gói ăn là được chứ gì!"

"Vậy mới được!" Người con gái cao hứng gật đầu, cũng cầm lấy hai gói snack đặt vào trong xe.

Dương Minh và Trần Mộng Nghiên nhìn nhau cười, được người khác khen là" một đôi tình nhân", cảm giác thật ấm áp.

"Hai người thật đẹp đôi!" Nhìn thấy Dương Minh và Trần Mộng Nghiên liếc mắt đưa tình, người con gái kia không khỏi hâm mộ.

Đúng vậy, cái quan trọng giữa hai tình nhân chính là sự ăn ý. Người con gái liền cảm giác rằng mình và người yêu thiếu đi sự ăn ý đó, cho nên bất đắc dĩ lắc đầu.

Bởi vì Trần Mộng Nghiên chọn và mua, cho nên nàng là người đẩy xe. Nhưng đồ trên xe càng lúc càng nhiều, cho nên bắt đầu đẩy khó khăn.

Xe đẩy của siêu thị thuộc loại đồ cổ rồi, nhưng nếu hai người đẩy song song thì có vẻ không được tự nhiên, cho nên Dương Minh đơn giản là đứng sau lưng Trần Mộng Nghiên, vươn hai tay ra đẩy xe phụ, nhìn giống như là đang ôm lấy nàng.

Động tác của hai người vô cùng mờ ám, làm cho Trần Mộng Nghiên đỏ mặt, hơn nữa cứ đi khơi khơi thế này, thân thể hai người không khỏi có chút va chạm, nhất là mông của Trần Mộng Nghiên cứ va vào phần dưới của Dương Minh. À … hai cái bộ phận quan trọng ma sát lẫn nhau, làm cho cả hai có một loại cảm giác hưng phấn khó tả.

Nửa phần dưới của đàn ông là động vật mà. Khi bọn họ gặp những người con gái tuyệt đẹp, nhất là như Dương Minh bây giờ, tiếp xúc" gần gũi thân mật", cho nên nhất định sẽ sinh ra phản ứng.

Nhưng phụ nữ thì lại khác, chỉ khi tiếp xúc với người đàn ông mà mình thích, thì mới có thể sinh ra loại xúc động này. Còn không chỉ có chán ghét thôi.

Khi đến một gian hàng, Trần Mộng Nghiên dừng lại chọn mua. Dương Minh nhìn thấy cái cổ trắng noãn của nàng, bắt đầu ngứa tay. Một tay lặng lẽ rời khỏi xe, chậm rãi đặt lên cái bụng cuả nàng. Vùng đất bằng phẳng không chút mỡ thừa, đây là điều hâm mộ của các cô gái.

Hô hấp của Trần Mộng Nghiên rõ ràng trở nên dồn dập, bị một người khác phái đụng chậm vào thân thể, làm cho nàng cảm thấy ngượng ngùng. Bất quá nàng không cự tuyệt, cảm giác này rất kỳ lạ, nhưng rất thích. Chỉ có hơi hơi xấu hổ thôi.

Tay của Dương Minh dường như là có ma lực, làm cho Trần Mộng Nghiên mê mang, chẳng qua, nàng ta vẫn cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh: "Được rồi, đừng làm loạn".

"Đâu có làm loạn đâu!" Có đánh chết Dương Minh cũng không thừa nhận. Tay lại bắt đầu mò lên phần núi cao cao.

"Bốp …" Tay cũng Trần Mộng Nghiên đánh vào cái bàn tay xấu xa của Dương Minh đang mò lên ngực, nói: "Đây là siêu thị, cậu tưởng rằng đang ở rạp chiếu phim sao!"

Đúng vậy, Trần Mộng Nghiên không tự chủ nhớ đến chuyện xảy ra ở rạp chiếu phim, cho nên nói ra. Nhưng tựa hồ như thấy không ổn, vội vàng bổ sung thêm: "Rạp chiếu phim cũng không được!"

"A …" Dương Minh cảm thấy buồn cười: "Vậy chổ nào mới được?"

"Chổ nào cũng không được!" Trần Mộng Nghiên liếc nhìn Dương Minh một cái, trong lòng cả giận nghĩ, chổ nào cái gì, nhìn xem tình huống bây giờ đi, nói mình nên làm thế nào.

Dương Minh làm sao không rõ tâm tư của Trần Mộng Nghiên, nhìn nàng cười cười.

Bầu không khí đang rất mờ ám, nhưng đột nhiên, điện thoại của Dương Minh vang lên.

"Thằng khốn nạn, tự nhiên lại gọi lúc này!" Dương Minh âm thầm chửi mắng, nhìn thoáng qua màn hình, thì ra là Lam Lăng!

Trần Mộng Nghiên cũng có cùng suy nghĩ với Dương Minh, trong lòng vô cùng hận Trương Tân. Vì thế, anh chàng vô tội Trương Tân đột nhiên rùng mình một cách khó hiểu!

"Alo, chuyện gì vậy?" Dương Minh tiếp điện thoại nhỏ giọng nói, đúng vậy, hắn làm sao mà không khỏi" có tật giật mình" chứ, bây giờ hắn đang đú đỡn với Trần Mộng Nghiên mà!

"Dương Minh, em … hôm nay… cái kia đến … anh có thể giúp em mua băng vệ sinh được không? Em không thể ra ngoài, phía dưới đầy giấy vệ sinh, khó chịu muốn chết!" Âm thanh của Lam Lăng truyền ra trong điện thoại, Dương Minh theo tiềm thức áp sát điện thoại vào tai.

"Ặc… được rồi, để anh mua giúp em" Dương Minh vội vàng đáp ứng, sau đó cúp điện thoại.

"Có chuyện gì vậy?" Trần Mộng Nghiên nghi hoặc nhìn thần sắc của Dương Minh. Trương Tân gọi điện thì làm gì phải khẩn trương vậy?

"Không … không có việc gì …" Dương Minh lắc đầu: "Trương Tân hỏi chúng ta đang ở đâu"

Tiếng chuông NOKIA lại vang lên!

Dương Minh xém té xỉu, Trương Tân ơi là Trương Tân, hôm nay mày bị cái gì vậy? Muốn bức tao chết hay sao? Dương Minh tiếp điện thoại, tiếng hét chói tai của Trương Tân vang lên: "Lão đại, mày đang ở đâu? Tao tìm nãy giờ rồi"

"Chúng ta … ở chổ bán kẹo …" Dương Minh nói.

"Vậy chờ tao một chút, tao đến liền!"

Cúp điện thoại, Dương Minh có chút khẩn trương nhìn Trần Mộng Nghiên, chỉ thấy nha đầu kia sắc mặt âm trầm, đang trừng mắt liếc mình.

"Mộng Nghiên, cậu làm sao vậy?" Dương Minh giả điên hỏi.

"Vì sao lại gạt mình?" Sắc mặt Trần Mộng Nghiên vô cùng ấm ức.

"Mình … được, thật ra cuộc gọi đầu tiên không phải của Trương Tân" Trong đầu của Dương Minh bắt đầu nhảy số, coi ra con số nào để giúp hắn qua kiếp nạn này.

"Vậy là ai gọi?" Trần Mộng Nghiên muốn đẩy bàn tay của Dương Minh đang nắm chặt tay mình ra.

"Là … là em gái của mình" Dương Minh thầm nghĩ, em gái, em gái cũng được sao? Dù sao mình cũng không lừa bạn, về sau nếu bạn muốn truy cứu, thì mình bây giờ cũng đang nói thật.

"Em gái? Em gái của cậu gọi điện thoại cho cậu, tại sao cậu phải gạt mình?" Trần Mộng Nghiên hiển nhiên có chút hoài nghi.

"Chỉ là do nó nhờ mình làm một việc, mình cảm thấy ngượng, nên không nói với cậu" Dương Minh đã nghĩ ra đối sách.

"Việc gì?" Trần Mộng Nghiên hỏi.

"Nó nhờ mình mua giúp … vài bao băng vệ sinh …" Dương Minh làm bộ như vô cùng ngượng ngùng. Thật ra thì … cái mặt của hắn vô cùng dày, phải nói là dày ơi là dày.

"Hả? Trời! Ra là thế" Trần Mộng Nghiên gật đầu, nếu như thật sự đúng như lời Dương Minh nói, thì rất có khả năng, dù sao Dương Minh cũng là con trai, lại đi mua băng vệ sinh cho em gái. Chuyện này quả thật rất xấu hổ! Cho nên Trần Mộng Nghiên cũng có thể hiểu được: "Vậy có gì đâu mà khó nói, không phải lần trước cậu và mình cùng mua …"

"Haha, cũng đúng, vậy cậu giúp mình một chút, xem nên mua cái gì" Nói thật, cái lãnh vực này Dương Minh không quá hiểu biết, cái gì mà hằng ngày, rồi ban đêm nữa …

"Đúng vậy, cậu là con trai, làm sao rõ mấy thứa này, nếu nói sớm ra, mình sẽ không cười bạn đâu" Trần Mộng Nghiên gật đầu: "Cậu ở chổ này chờ Trương Tân đi, mình đi chọn cái kia giúp cho"

"Tốt lắm …" Có Trần Mộng Nghiên hỗ trợ, Dương Minh tự nhiên rãnh rỗi. Ha ha, vợ lớn mua băng vệ sinh cho vợ bé. Vợ lớn lại chẳng hay biết gì cả. Nhưng mà … nếu để cho Trần Mộng Nghiên biết, hậu quả … thảm lắm a!

Trần Mộng Nghiên đi không lâu, Trương Tân mò đến: "Lão đại, Trần Mộng Nghiên đâu?"

"Bị mày chọc giận rồi!" Dương Minh đe dọa.

"Bị tao chọc giận bỏ đi? Sao lại có thể?" Trương Tân sửng sốt.

"Hồi nãy Lam Lăng gọi điện cho tao, Mộng Nghiên có hỏi, tao nói là mày gọi, hỏi đang ở đâu" Dương Minh nói: "Nhưng vừa nói xong, thì mày gọi đến"

"Trời ạ! Vậy sao đó thế nào? Mày không nói ra chứ? Trời ơi! Sao mày không nói là tao quên nên gọi lại lần nữa" Trương Tân nói.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv