Dù nói Trương Giải Phóng là một người rất hào sảng, nhưng khó bảo toàn được, nhưng lúc nổi lòng tham lên rồi thì ai biết. Một hai khối phỉ thúy thì không sao, nhưng một bao ngọc quý thì … là một khái niệm khác!
Dương Minh không nghĩ vì tiền tài mà phản bội lại với Trương Tân, cho nên mới có câu nói, anh em nhưng phải rõ ràng. Để cho tương lại khỏi gặp những phiền phức không cần thiết.
"Đi cùng với chú, làm sao có thể để con trả!" Trương Giải Phóng vỗ vỗ vai Dương Minh nói: "Như thế nào, có ý kiến với chú à?"
"Không phải vậy, chú Trương, chú hiểu lầm rồi. Con chỉ muốn thông qua cược thạch mà kiếm chút tiền. Chỉ có bằng tiền vốn của mình, thì tiền lời tương lai mới có cảm giác thành tựu!" Dương Minh nói ra một lý do rất hợp lý.
"Ừ, nói vậy cũng đúng. Dùng tiền của mình mới có thể quý trọng" Trương Giải Phóng gật đầu tán thưởng.
Khi nhìn thấy kho hàng chất đầy những bao đựng đá, Dương Minh có chút choáng váng, vốn chỉ định" nhìn" và chọn ra một bao có phỉ thúy, nhưng xem ra bây giờ có chút khó khăn.
Mặc dù Dương Minh có thể thông qua năng lực nhìn thấu để tìm phỉ thúy, nhưng mà lỡ có rất nhiều cục nằm ở dưới thì sao? Nếu cố tình lôi ra một cục nằm ở dưới đáy, người khác không nghi ngờ mới lạ!
Trong kho hàng cũng có vài người khách, đang chọn chọn trong đống đá. Thỉnh thoảng lại thấp giọng trao đổi cái gì đó, lần này Trương Giải Phóng không mời người thẩm định đến, bởi vì ở cái kho của Ngô Phát Tài, sau khi chọn những bao hàng chỉ định, đem về mở ra cũng không có gì đặc biệt!
Cho nên lần này Trương Giải Phóng dứt khoát thử thời vận của mình. Ông rất tin vào thuyết pháp vận khí, không giống như kinh nghiệm lâu năm. Giống như một con người, làm sao biết được người nào sinh ra khác biệt hơn người nào? Có những người đứng trên đỉnh xã hội, nhưng có những người cũng nằm dưới lớp bùn lầy vậy.
Mà, sự chênh lệch giữa thương nhân, cũng giống như là khác nhau giữa thiên tài và thằng ngu vậy. Đại bộ phận người bình thường thì IQ cũng không khác nhau lắm, mà Trương Giải Phóng cũng không cảm thấy mình thông minh hơn người. Cho nên bây giờ chỉ biết trông chờ vào vận khí.
Nhớ lại năm đó, mình và một công chức nam hạ, chuẩn bị kinh doanh đá quý, hai người đều chọn một ít hàng hóa về bán. Mà Trương Giải Phóng thì bán như diều gặp gió, còn hàng của người kia chất đầy trên giường không ai hỏi. Cuối cùng chịu không nổi đành phải vứt luôn, người kia trở về mua một chiếc ô tô cũ, và làm chở thuê luôn. Còn Trương Giải Phóng, hàng lấy về bán hết, và phất lên từ dạo ấy. Cái này không phải may mắn là gì!
Trương Giải Phóng và Trương Tân một nhóm, Dương Minh và Lam Lăng một nhó, hai nhóm bắt đầu lao vào cuộc chơi.
Dương Minh quét mắt vào đám đá kia, chỉ thấy có một khối phỉ thúy, còn lại cơ bản đều là nhuyễn thạch, bất quá tính chất tốt cũng không thiếu.
Thông qua cuộc nói chuyện vừa rồi, Dương Minh biết đống mao thạch mới giá là 500 đồng một kg, phỏng chừng một chút, một vạn đồng có thể mua được hai mươi kg ngọc thạch, cho dù không có phỉ thúy, mang về một đống ngọc tốt cũng có thể kiếm lời rồi.
Nghĩ như vậy, Dương Minh thở dài nhẹ nhõm, khối phỉ thúy trước mắt, Dương Minh đương nhiên không buông tha, chỉ là xung quanh nó, có một nhóm người cũng đang lựa chọn. Dương Minh cảm thấy giống như đang đoạt chén cơm của người ta.
Thật ra là do Dương Minh nghĩ quá nhiều. Cược thạch cũng giống như là đi ăn buffe vậy, mày thích cục nào, thì cứ cầm cục đó, nếu không sẽ bị người khác đoạt, mày chỉ còn biết đứng nhìn. Chừng nào nó vẫn chưa nằm trong tay người nào thì ai cũng có thể lấy được.
Dương Minh không biết quy tắc đó, sợ rằng làm như vậy không phải phép. Đành phải chờ đoàn người rời đi, rồi mới đến. Nhưng lúc Dương Minh đang do dự thì cái bao có khối phỉ thúy đã bị cầm lên xem.
Trong lòng Dương Minh căng thẳng, âm thầm hối hận. Sớm biết như vậy thì không cần để ý mặt mũi rồi. Khối phỉ thúy đó còn to hơn cái khối mà mình bị mất!
Lam Lăng nhìn thấy biểu tình của Dương Minh vô cùng hối hận, có chút khó hiểu: "Sao vậy?"
"Không có việc gì đâu" Dương Minh lắc đầu, tiền kia … Dương Minh tựa hồ như đang nhìn đồng tiền cất cánh bay đi…
Lam Lăng cách mặt đất khá xa, cho nên cũng không cảm ứng được tốt, trực giác cũng cần có khoảng cách, xa quá thì mất tín hiệ. Cho nên nàng không biết Dương Minh vừa mất đi một cơ hội kiếm tiền.
Hả? Dương Minh bỗng nhiên sửng sốt, người kia cấm lấy cái khối phỉ thúy cũng không thấy có gì đặc biệt, tiện tay ném xuống chân! Xem ra đã bị vứt bỏ.
Dương Minh mừng rõ, xem ra người này cũng là hai trăm năm mươi (250 =? _?)
Một lần bỏ lỡ, Dương Minh cũng không quản lý lễ phép hay lễ lễ gì nữa.
Thân hình Dương Minh hết sức mau lẹ, dễ dàng đi đến bên cạnh người đó.
"Chọn cái gì, còn nhiều nơi mà, đến đây chẳng có gì vui!" Người này ra dáng ông chủ oán giận nói.
Dương Minh cũng không rãnh đáp lời hắn, sợ rằng sẽ bị người khác lấy, trực tiếp khôm người xuống, chụp lấy khối phỉ thúy. Lúc này mới an tâm, giống như bảo bối đã vào túi mình.
Haha, mấy chục vạn đã đến tay! Kiếm tiền thật là dễ! Nhớ lại mấy cuốn tiểu thuyết trên thegioitruyen.com, Dương Minh hết sức đắc ý, dùng dị năng kiếm tiền, thật sự quá dễ!
Nhìn thấy Dương Minh chụp lấy cục đá, một ông chủ khác không nhịn được nói: "Bị Vương đại sư bỏ đi còn có người nhặt, thật sự là chê tiền của mình nhiều!"
Dương Minh sao có thể nghe không rõ được lời của ổng, đây là đang mắng hắn không có mắt nhìn! Phỏng chừng người vừa bỏ cái túi xuống trong miệng ông kia chính là Vương đại sư.
Trong lòng hắn thầm mắng, mẹ kiếp, ngu hộc vừa thôi! Cái gì mà Nhạc Thiên Phái, người này chính là điển hình. Có vài chục vạn trong, mà tự nhiên vứt đi!
Dương Minh không đành lòng đả kích thằng ngu đó, vì vậy làm bộ không nghe gì bước đi.
Lam Lăng đi cùng Dương Minh, hiển nhiên cũng nghe được lời của ông kia nói, bất quá nàng cũng biết Dương Minh nhặt được một hòn đá tốt, không khỏi nhịn cười nói: "Ông chủ đó thật là khờ nha!"
"Ừ, gần giống như là ngu rồi. Anh thấy rằng, mắt ổng còn ngu hơn ổng!" Dương Minh gật đầu.
Dương Minh lại tiếp tục chọn thêm vài hòn đá, trong đó có nhiều ngọc tốt. Đương nhiên, cũng chọn một ít hàng dỏm để khỏi bị nghi ngờ.
Chọn đầy một bao, đại khái có một nửa ngọc tốt và một nửa ngọc dỏm. Đem lên cân, hai mươi ba kg, một vạn một ngàn năm trăm đồng, Dương Minh trực tiếp giao tiền.
Nhìn thấy bên Trương Tân vẫn còn chưa chọn gì hết, vì vậy Dương Minh quyết định giúp hắn, chọn vài cục có chất lượng tốt ném vào trong túi Trương Tân, đương nhiên, chỉ một ít thôi, hắn không muốn làm thái quá.
Trương Giải Phóng cuối cùng cũng chọn xong, hai trăm cân, không động tác dư thừa, rựt tiếp giao tiền, rồi rời đi.
"Dương Minh, con muốn xử lý như thế nào, trựa tiếp khai ở đây, hay đợi trở về?" Trương Giải Phóng hỏi.
"Chú Trương, còn chú?" Dương Minh cũng không biết xử lý thế nào.
"Chú chuẩn bị đem toàn bộ trở về, sau đó ở Tùng Giang xử lý" Trương Giải Phóng nói: "Chú có nhà xưởng riêng, trở về có nhiều phương tiện hơn"
"Vậy túi của con cũng đem về luôn!" Dương Minh gật đầu. Hắn không nghĩ sẽ phạm chung một sai lần, phỉ thúy này vẫn chưa khai, so với hòn đá thường không khác lắm, cho nên không cần lo lắng lúc vận chuyển bị mất. Vì an toàn, quay về Tùng Giang rồi tính.
Dù sao lần này Dương Minh cũng bỏ ra số tiền lớn! Đương nhiên, những cái này không thể để cho người khác nghe được, nếu không phỏng chừng há to mồm ra mất, cầm một vạn đi cược thạch mà cũng gọi là số tiền lớn!
Còn khối phỉ thúy trước kia biến mất, cảnh sát cũng bất lực. Đã điều tra tất cả nhân viên phục vụ mà vẫn không có kết quả.
Mặc dù phá án cần thời gian, nhưng Dương Minh và Trương Tân đã ở đây hơn một tuần, ở Vân Nam cũng không còn chổ chơi. Trương Giải Phóng sau khi trưng cầu ý kiến của Dương Minh, quyết định không đợi nữa, ngày thứ hai quyết định trở về Tùng Giang.