Ánh sáng không quá chói mắt, nhưng tiếng hét dài quá chói tai. Tử Ngạn nhẹ nhàng cắt đứt ống truyền dịch của lão rồi bình tĩnh rời khỏi phòng.
Đối mặt với Tử Đông Quân đang đứng bên ngoài, hắn không đau thương cũng chẳng buồn rầu, khuôn mặt vô cảm nhìn vị lão gia đang sống không sống, chết không chết nằm vật vờ trên giường.
-"Đã đưa ra quyết định chưa ?"- Tử Ngạn híp mắt quan sát biểu tình của hắn.
-"Đưa ơn thì trả ơn, đưa oán thì báo oán"- Đây chính là đạo lý mà hắn học được từ Tử lão gia cả thôi.
Ngay lúc này, thuốc của Huyết hồ trước đây đã cho lão uống bắt đầu phát huy công hiệu. Nó khiến lão quơ quạng đến mơ hồ, chính tay phá đổ chiếc bình cắm hoa yêu thích nhất.
Mọi người đều rơi vào một mảnh hỗn loạn, bác sĩ tư nhân đã đến nơi, nhưng cũng không cân sức được với tình hình lúc này. Phải chuẩn bị phòng phẫu thuật gấp, người hầu như đàn ông vỡ tổ mà đồng loạt tìm điện thoại để cứu ông chủ của mình.
Tử Đông Quân cùng Tử Ngạn đừng cách nhau một vài người nhưng tựa như bao xa phương trời, đến khi cô cười trừ, quay lưng hòa với đám người hầu hỗn loạn.
Tiếng xe cấp cứu tựa như mang bao nỗi sầu thương bi ải. Chắc ông trời chưa thấy đủ hỗn loạn mà còn thêm những chiếc xe cảnh sát tới vây bắt Tử gia.
-"Chúng tôi đã tìm thấy bằng chứng cô Tử có liên quan đến đường dây buôn bán chất cấm. Mong mọi người hợp tác để chúng tôi điều tra"-
Tử Đông Quân cứ ong ong trong đầu đến khó chịu. Hắn cứ tưởng rằng cảnh sát đến bắt hắn chứ, sao lại là chị ấy.
-"Tử Tĩnh Chi đã bỏ trốn, nhanh bắt cô ta lại"-
Tiếng huyên náo khiến ai cũng mệt mỏi không thôi, một lúc hai việc xảy ra khiến cho Tử gia bị xào xáo bàn tán đến bát quái.
Trời mưa xói mòn cả một mảnh hoang tàn, Tử Đông Quân trầm mặc đến đáng sợ, hắn tĩnh lặng mà ôm lấy tâm tình không mấy vui vẻ mà đi đến bệnh viên nơi Tử lão gia đang được chăm sóc đặc biệt.
Hắn được người báo rằng, số chất cấm đã được tẩu táng đi hết, đồng nghĩa với việc khắp thành phố này đã được bao trùm bởi chất cấm. Nếu như Tử Ngạn bị định tội thì chắc chắn sẽ bị phán tử hình trong hoàn cảnh đất nước đang thắt chặt luật pháp.
Hắn dừng bên đường mua một đóa cúc trắng, lặng lẽ từng bước tiến vào phòng bệnh. Sự đau buồn, tang thương bao trùm cả tâm trạng của hắn.
Hắn đặt bó hoa cúc trắng xuống bên cạnh giường của Tử lão gia, ông lúc này cũng đã tỉnh, mắt trợn tròn nhìn đứa cháu trai muôn ú ớ gì đó nhưng hành động tiếp theo của người cháu trai khiến ông ngây người.
Tử Đông Quân quỳ xuống lạy ông ba cái, sâu trong đồng tử lần này cũng có chút lay động.
-"Suốt những năm qua công nuôi nấng của ông dành cho tôi, tôi không phủ nhận. Bất luận là lý do gì cũng vậy, đều không thể một hai lời có thể phủ định"- Hắn châm nhẹ một điếu thuốc tiếp tục nói -"Số tiền suốt những năm qua tôi đều đã gửi trả. Ơn đã tính thì cũng nên tính đến oán"-
-"Những thứ ông tạo ra cũng nên đến lúc trả lại rồi"-
Không hiểu sau, bệnh viện lại bị sập nguồn điện khiến máy thở cùng trợ tim của Tử lão gia không thể hoạt động.
-"Yên tâm, tôi sẽ giúp ông làm việc thiện cuối đời"-
Sau sự cô bất ngờ, Tử lão gia từng một thời tung hoành thế mà lại chết cay chết đắng. Điều càng khiến người ta thích thú hơn nữa khi Tử lão gia đồng ý hiến tặng các bộ phận còn lại của cơ thể cho những người khác.
Quả đúng thật là một vị lão gia nhân từ.
•
Cảnh sát Lưu đọc tin tức Tử lão gia đã qua đời, hai mắt càng âm thầm khẳng định hơn nữa. Ông vẫn nhớ rất rõ đêm hôm đó, khi trời mưa tầm tã, ông đã có một đêm mặn nồng với chính cháu gái của vợ mình.
Nó khiến ông trở nên suy sụp, công lý trong lòng ông mách bảo rằng ông phải đối diện với tội lỗi mình đã gây ra, phải đối diện với những gì mình đã làm. Nhưng một gia đình hạnh phúc, vợ, con ông đang rất vui vẻ, ông đã ích kỷ không thừa nhận mối quan hệ bất chính với thiếu nữ ấy.
Có vẻ cháu gái cũng không muốn mang đến đau khổ cho người cô ruột đã đối xử với mình rất tốt mà chọn cách rời đi. Sau này, thực sự cắt đứt hết với gia đình, nghe nói đã tìm được nơi êm ấm để nương tựa.
Chỉ là sau hơn chục năm, người mà lão Lưu gặp lại không phải cháu gái đã từng mặn nồng mà con gái của ông.
Thậm chí, hiện tại, ông còn phải đích thân thẩm vấn, có thể sẽ chính tay đẩy con gái mình vào con đường chết.
Cái cảm giác tội lỗi nó khiến ông ray rứt, ông đã từng bỏ rơi con gái của mình, đến bây giờ lại muốn ông phải nhìn con bé bước vào đường chết mà bản thân chỉ có thể bất lực ngóng theo sao ?
-"Tĩnh Chi, cha đúng là một người cha tồi"-
Cảnh sát Lưu đã đọc qua những năm tháng uất ức của con gái, ông không biết mình phải làm sao cả...