[Lưu ý: tác phẩm có nhiều chi tiết tự tạo, tạo ra sự riêng biệt. Không so sánh với bất cứ luận cứ cố định tại trang web nào.]
Chương 9: Lặng Thinh
Nhân vật: Tô Ngạn Chi, Thừa Cầm.
Ngay sau đó, hắn cõng nàng đi từng bước, đi rất lâu. Lâu đến nỗi không biết đã đi qua biết bao nhiêu cánh rừng trong một ngày. Khuôn mặt hắn cứ cúi gầm, nắm chặt lấy cơ thể Ngạn Chi, không cho nàng rơi khỏi bất cứ lúc nào.
Cuối cùng hắn cũng đã dừng chân tại một ngôi nhà nhỏ sau cánh rừng tre, cứ thể đưa Ngạn Chi vào bên trong, đặt nàng xuống cái giường nho nhỏ cho một người nằm.
Không bỏ bê việc, Thừa Cầm tiếp tục thấp sáng ngôi nhà bằng cái đèn dầu, chân đi mãi không dừng. Y ứ lấy nước lau tay nàng rồi lại lau mặt, châm nước vào cơ thể Ngạn Chi. Giữa đêm, y không ngủ mà lại đi khỏi phòng, Thừa Cầm ngồi bên chiếc ghế nhỏ bằng tre, kề cạnh là bờ hồ phản chiếu ánh trăng tròn sáng lóa, cứ ngồi như thể không điểm dừng.
Dừng lại ở một nhánh tre, một điều diễn ra kì quái, giọng nói của một nam nhân cứ lãi nhãi bên tai.
"Ngươi không được để lộ chân thân, không được vướng vào tình ái trần tục. Nếu không ngươi sẽ chết."
Một giọng nói nữ nhân vang lên đau đớn.
"Con trai của ta, không được để lộ chân thân..... Con nhất định không được động tình...." dường như hai người họ đều không thấy được mặt mũi dung mạo ra sao. Cứ vang vọng giọng nói, nhắc đi nhắc lại câu nói đó. Mãi.......
Màng đêm đen tiếp tục bao phủ hết tất cả.
Sau vài hôm bất tỉnh bởi tinh thần bị xung đột, nàng đã ngủ li bì mấy ngày liền, đến đói cũng chẳng có. Thừa Cầm đặt nàng tạm tại ngôi nhà đơn sơ của y, Thừa Cầm với khuôn mặt lắm lem bùn đất trở về căng nhà nhỏ, trên tay cầm một rọ gì đó ẩm ướt. Hắn nhìn về hướng nàng đang ngủ, cúi đầu thở phì một cái. Sau đó lại luyên thuyên nhỏ vài câu.
"Không chết đói cũng thật phi thường."
Nói xong Thừa Cầm rời đi và tiếp tục tiến vào bếp. Thả thứ bên trong rọ nhỏ, thì ra là vài con cá còn sống, chúng liên tục vùng vẫy dưới bàn tay cứng cáp của Thừa Cầm.
Một hồi sau lại có khói nghiên ngúc bay khỏi ống khói phòng bếp. Mùi hương của món ăn khiến Ngạn Chi không thể bất tỉnh thêm, nàng lập tức rời giường, phi khỏi căn nhà nhỏ. Gặp ngay Thừa Cầm đang bưng món ăn thơm phức ra khỏi bếp, Ngạn Chi khuôn mặt lộ rõ vẻ vui thầm, mở miệng.
"Nè, huynh nấu gì thế? Có ngon không?"
Thừa Cầm nhìn một cái liền biết nàng đang đói bụng, nhưng hắn cũng chẳng hớ môi một chút, Ngạn Chi nhịn nhục mà hỏi thêm.
"Ta ăn có được không?"
Thừa Cầm im lặng hồi lâu với vẻ mặt chờ đợi sự phản hồi từ y, cuối cùng y cũng chịu mở miệng, nhưng lại cọc lóc trả lời.
"Ừ"
Ngạn Chi cũng chẳng buồn quan tâm đến thái độ của hắn, điều nàng quan tâm lúc bấy giờ là món ăn ngon sex bỏ vào cái bụng đang sôi ùng ục của nàng từ lúc nãy đến bây giờ. Nàng dùng bữa với Thừa Cầm, nhưng thật ra chỉ có Ngạn Chi dùng bữa, Thừa Cầm chỉ ngồi ở đó nhìn ra hướng xa xăm của bờ hồ trong veo.
Ngạn Chi đến bây giờ mới nhìn kĩ, nơi này đến một ngôi nhà khác cũng không có, chỉ quay quanh là một bờ hồ trong veo tĩnh lặng, đôi khi những ngọn gió thổi vù vù tác động vào những nhánh tre cao vút. Làm cho cảnh đẹp hóa thành không khí cô đơn. Ngạn Chi nuốt nghẹn nắm cơm, dừng dùng bữa, tự đưa lời thắc mắc với dáng vẻ cô đơn của Thừa Cầm.
"Huynh!.... Chỉ có một mình ở đây à?"
Thừa Cầm cũng nhìn lấy nàng, không đáp. Ngạn Chi không bỏ cuộc luyên thuyên.
"Thế này đi, vừa hay ta không có ai đi cùng. Theo quy tắc thì phải đi hai người, huynh và ta cũng có thể..... Ấy ấy."
Thừa Cầm không cho nàng nói thêm liền bỏ mặc rời khỏi cánh cổng tre ngôi nhà. Nàng không phải là người dễ dàng bỏ cuộc, nàng cố gắng nói lớn nốt câu cuối.
"TA VÀ HUYNH ĐI CÙNG ĐI."
Thừa Cầm không trả lời cũng không quay đầu, hắn cứ như cổ máy biết đi, cứ thực hiện công cuộc rời bước của bản thân. Ngạn Chi vẫn chưa no, nàng cố gắng lo cho cái bụng còn đang đói với bữa ăn còn thừa rất nhiều này, giải quyết tất cả.
Nàng chém xong bữa ăn liền chỉnh đốn lại trang phục, bước từng bước tìm kiếm lấy bóng dáng Thừa Cầm quanh nhà. Nàng cứ quanh quẩn rồi lại đi một dần xa ngôi nhà, gần lại với rừng tre quanh co khúc khủyu. Ngạn Chi liên tục gọi tên y.
"Thừa Cầm! Huynh có ở đây không? Thừa Cầm!"
Nàng hết hơi sức do la hét cả buổi trời, bầu trời sập ánh nắng mặt trời chỉ để lại màn đêm yên lặng, cũng chẳng thấy y đâu. Lần cuối cùng Ngạn Chi dùng hết hơi nói thật lớn.
"THỪA C..... CẦM"
Cuối cùng Ngạn Chi cũng đã nhìn ra bóng dáng của y, Thừa Cầm ngồi cạnh con suối lớn, dáng vẻ cô đơn yên ắng bao chùm bầu không khí xung quanh đó. Ngạn Chi không khách khí phá vỡ bầu không khí yên ắng đó. Nàng tựa lưng vào góc cây ngồi cạnh Thừa Cầm, nhanh chóng nói.
"Nè, ngươi không biết nói thật à? Hại ta la hét cả ngày trời! Giọng cũng khàng cả ra rồi đây này."
Thừa Cầm cười nhạt, nghiên mặt sang chỗ khác, dùng vài lời lẽ chế diễu nàng.
"Không phải cô còn nói được đấy sao?"
Ngạn Chi đơ người với câu nói của hắn, cô nuốt nước bọt nặng.
"Ngươi đang mong muốn ta câm luôn đấy à?"
Với sự càn quấy ồn ào của Ngạn Chi, Thừa Cầm chẳng quan tâm lấy, giống như câu nói "yên lặng là vàng". Ngạn Chi cuối cùng cũng tĩnh lặng, thở dài hỏi y.
"Lúc đó" Thừa Cầm thắc mắc nhìn sang Ngạn Chi, nàng tiếp tục nói. "Lúc đó, ta bị huynh trưởng bóp cổ! Là huynh cứu ta à?"
Thừa Cầm nghe xong đảo mắt tránh né ánh mắt dò hỏi dịu dàng của nàng. "Không có"
"Vậy là ai?"
"Là A Thái"
Ngạn Chi cũng không thắc mắc gì thêm sau câu nói của Thừa Cầm, bởi lúc đó dù sao nàng cũng đã ngất lịm đi. Ngạn Chi tiếp tục hỏi những điều nàng cảm thấy vô lý.
"Thế! Tại sao ta lại nán lại nơi ở của huynh? Ta thấy không khớp gì cả."
Thừa Cầm chỉ trả lời cho có, ngay sau đó rời đi.
"Ừ"
"này! sao lúc nào huynh cũng rời đi mất tích hết vậy...."
"..."
Ngạn Chi cười nhạo với dáng vẻ của bản thân nàng hiện tại, vì sao nàng lại lải nhải theo hắn, tại sao lại hỏi nhiều điều vô bổ như vậy, nàng cũng không rõ vì sao. Cứ thế nhìn hắn rời đi không nói gì thêm. Sau khi hắn rời khỏi, nàng tự hỏi với bản thân nàng.
[Tại sao ta lại theo hắn? Lại còn gọi thân mật như đồng môn thật thụ vậy? Dù sao! Sau này ta sẽ tìm ra cách rời khỏi ngọn núi đó, phá hủy cái ấn khí vô dụng này.]
Nàng đưa cổ tay đã có ấn khí, tự luyên thuyên thêm.
"Nếu như lúc đó không bị ràng buộc thì ta cũng không rảnh nộp mạng tới ngọn núi kì quá đó đâu có hiểu chưa?"
Nàng vừa nói vừa ấn ngón tay vào cổ tay nơi ấn khí đang nằm lại. Rồi lại đưa hai tay thực hiện chiêu thức thuật pháp, nàng dùng điêu luyện, tạo ra một màng đom đóm bay lượn xung quanh Ngạn Chi.
nụ cười chưa bao giờ xuất hiện, lại lộ lên nụ cười nhạt nhẽo chưa từng có. Nàng ôn lại quá khứ khi còn ở Tô phủ.
[Tô phủ]
"phụ thân! con không muốn đâu! con cầu xin người!"
tiếng gào thét cầu xin của Ngạn Chi khi nàng vừa lên 5, thân thể bị lôi đi bởi các nô tì không thương tiếc cho cơ thể nhỏ nhoi của nàng giữa thời tiết vào đông, tuyết phủ đầy lối đi.
Sau khi nô tì ném nàng vào nhà chứa củi của Tô phủ bên làng khác thì người phụ thân lạnh nhạt nhìn nàng với ánh mắt chán ghét.
"dám làm hại hài nhi của ta, tội ngươi đáng chết! giam ngươi ở đây ba hôm không cho ăn đã quá nương từ với thứ nghiệt chủng như ngươi rồi."
gối Ngạn Chi lập tức chạm đất, la lết về phía người phụ thân của nàng.
"phụ thân, con cầu xin người. ở đây buốt giá lắm, con thề! con sẽ không tái phạm một lần nào nữa mà phụ thân. cho con về nhà đi phụ thân."
Người phụ thân tim làm bằng đá, không hề xót thương nhi nữ, ra lệnh cho các tì nữ đóng cửa, quay đầu rời khỏi cùng nô tì. bỏ mặc đằng sau tiếng cầu xin của Ngạn Chi.
"Phụ Thân!
Phụ Thân!
Con cầu xin người! phụ thân!
Phụ thân!"