An Hạ đứng dậy từ chỗ ngồi.
Vừa rồi Lý Văn Tiệp đang nói chuyện với cô, thì đột nhiên nghe thấy tiếng Yến Bắc Thần ngắt lời. Ban đầu An Hạ còn tưởng mình nghe nhầm, sau khi đứng dậy, thấy Yến Bắc Thần đứng ở lối vào con hẻm tối như mực. Trong đầu hẻm tối đen, nhưng nơi nối liền với sân vẫn có ánh sáng, bóng dáng của anh bị kéo dài, hòa vào trong bóng đêm. Anh ngửa đầu nhìn về phía cô, lúc cô đứng dậy nhìn anh, còn cười với cô một cái.
Hai người cách nhau nửa cái sân, lẽ ra An Sơ Hạ không nhìn rõ như vậy, có thể là cô quá tập trung, thậm chí còn có thể nhìn thấy nụ cười trong mắt Yến Bắc Thần. Ánh sáng giống như một ngôi sao nhỏ trong bầu trời đêm, nhưng cũng đủ để chiếu sáng cô. An Hạ nhìn nụ cười của Yến Bắc Thần, cũng cười lại với anh.
Lý Văn Tiệp không đứng dậy.
Sự xúi giục của men rượu và cảnh vật quen thuộc như tiếng trống cổ vũ tinh thần cho anh ta thêm dũng khí. Anh ta nói ra tiếng lòng đã ấp ủ bao nhiêu năm, nhưng chưa nói xong, đã bị Yến Bắc Thần xuất hiện giữa đường cắt ngang.
Anh đứng ở xa, không gần với An Hạ như anh ta. Anh ta hoàn toàn có thể nói nốt lời còn lại, mà tiếng của anh ta chắc chắn sẽ lấn át Yến Bắc Thần.
Nhưng anh ta không nói nốt những lời còn lại.
Khi An Hạ nghe thấy giọng của Yến Bắc Thần, theo phản xạ mà đứng lên, đột nhiên Lý Văn Tiệp cảm thấy giống như có một bàn tay đẩy linh hồn anh ta ra.
Anh ta và An Hạ vẫn gần trong gang tấc, nhưng hình như anh ta lại không thể chạm tới cô.
An Hạ không biết tại sao Yến Bắc Thần lại xuất hiện ở đây, trong cuộc gọi video chiều nay anh đã nói nếu trở về, sẽ nhắn tin thông báo cho cô trước, nhưng không ngờ anh lại trực tiếp đến nhà cô.
Nụ cười của An Hạ nở rộ trong nháy mắt. Sau khi tầm mắt của cô và Yến Bắc Thần giao nhau, qua một lúc, An Hạ mới nhớ ra mình đang nói chuyện với Lý Văn Tiệp. Mà vừa nãy lời Lý Văn Tiệp nói, hình như bị Yến Bắc Thần ngắt lời rồi. Bởi vì sự xuất hiện của anh, An Hạ quá mức hưng phấn, đến nỗi quên mất lời nói nửa chừng trước đó của Lý Văn Tiệp là gì.
Cô vẫy tay chào hỏi với Yến Bắc Thần, sau đó quay đầu lại, yên lặng nhìn Lý Văn Tiệp.
Vẻ mặt của cô thay đổi trong nháy mắt.
Vào lúc cô nhìn về phía Yến Bắc Thần, trên bóng dáng mộc mạc bình thường của cô như phủ một tầng ánh sáng. Mà khi cô quay đầu lại nhìn anh ta một lần nữa, tầng ánh sáng kia biến mất không thấy nữa. Cô giống dáng vẻ mà anh ta đã từng nhìn vô số lần, yên lặng bình thản nhìn anh ta, đợi anh ta nói hết những lời cần nói.
Lý Văn Tiệp ngước mắt lên đối diện với tầm nhìn của An Hạ, trái tim anh ta giống như bị thứ gì đó níu lại. Rồi sau đó, anh ta lấy lại tinh thần, nở nụ cười như ngày thường với An Hạ.
"Cũng không có gì quá quan trọng." Lý Văn Tiệp nói: "Để sau có cơ hội rồi nói."
Lý Văn Tiệp nói xong câu này với vẻ mặt như bình thường, giống như vô số buổi tối trước đó, lúc hai người ngồi trong sân ngắm sao, hình như anh ta luôn muốn nói lại thôi, mà lúc cô đợi anh ta nói, thì anh ta lại chuyển chủ đề.
Nghĩ lại có lẽ cũng không quan trọng nhỉ, bằng không sao có thể chịu đựng lâu như vậy mà không nói.
Nghe Lý Văn Tiệp nói, An Hạ cười một cái.
Nụ cười này của cô, nghĩa là cô phải đi rồi. Bọn họ đã không phải là học sinh cấp ba của ngày trước, cuối mỗi đêm, sau khi nói chúc ngủ ngon, ai về nhà nấy. Mà bọn họ về nhà của mình, chẳng qua cũng là sát vách mà thôi.
Hiện tại nhà của An Hạ không ở đây, có người đến đón cô, cô cũng không ở căn phòng nhỏ trong căn nhà sát vách kia, buổi sáng ngày hôm sau, anh ta cũng không đợi được cô để cùng nhau đi học nữa rồi.
"Ngủ ngon." Lý Văn Tiệp nói với An Hạ một câu.
An Hạ đã lâu không nghe thấy câu nói này của Lý Văn Tiệp nói với cô vào buổi tối. Lúc anh ta nói xong, cô hơi giật mình, quá khứ và hiện tại đan vào nhau, nhưng An Hạ nhanh chóng trở về hiện thực.
Cô không thể để Yến Bắc Thần đợi quá lâu.
Lý Văn Tiệp nói xong, An Hạ nâng cánh tay lên, làm một câu thủ ngữ với anh ta.
An Hạ: Ngủ ngon.
Làm thủ ngữ xong, An Hạ cầm lấy túi xách bên cạnh, đi xuống dưới lầu.
Nhà ở lầu hai, tốc độ xuống lầu cũng rất nhanh. Sau khi An Hạ cầm lấy túi xách, bước chân của cô bất giác nhanh hơn. Cô đi đến cuối hành lang, dọc theo cầu thang bước xuống lầu một cách vội vã. Tâm trạng cho phép, tốc độ xuống lầu của cô cũng nhanh hơn bình thường.
Thậm chí đợi tới khi cô đi tới bên cạnh Yến Bắc Thần, cô còn chưa phản ứng kịp mình đã tới nơi rồi.
Yến Bắc Thần đứng ở đầu hẻm, đợi An Hạ và Lý Văn Tiệp nói nốt câu chuyện. Anh không gấp gáp, cũng chỉ có lúc An Hạ đi tới, mới hơi bước lên trước một bước.
Nhìn thấy túi xách trong tay An Hạ, Yến Bắc Thần: "Đây là cái gì?"
Yến Bắc Thần hỏi xong, An Hạ lấy lại tinh thần, giơ tay làm một câu thủ ngữ với anh.
An Hạ: Quần áo ạ.
Yến Bắc Thần cũng không biết cô về nhà lấy quần áo gì, hoặc là không phải đồ của cô, dù sao hai người cứ thản nhiên trao đổi một câu đơn giản như vậy. Thấy An Hạ làm thủ ngữ xong, Yến Bắc Thần "Ồ" một tiếng, An Hạ lại nở nụ cười nhìn anh.
Cô bé giúp việc nở nụ cười xinh đẹp, khiến tâm trạng của Yến Bắc Thần dịu đi. Anh cũng cười, nói: "Đi thôi."
Cô bé giúp việc gật đầu.
Sau khi bàn bạc với An Hạ xong, hai người chuẩn bị đi về. Yến Bắc Thần ngẩng đầu nhìn về phía lầu hai, Lý Văn Tiệp đứng sau ban công, vẫn đang nhìn về phía bọn họ.
Khoảng cách quá xa, Yến Bắc Thần không nhìn rõ biểu cảm của Lý Văn Tiệp, anh vẫy tay về phía lầu hai, tính chào hỏi một cái. Mà sau khi anh vẫy tay, động tác của Lý Văn Tiệp hơi ngừng lại, tiếp sau đó cũng giơ cánh tay lên chào.
Chào hỏi xong, Yến Bắc Thần xoay người cùng An Hạ đi vào con hẻm.
-
Hiện tại đã là chín giờ tối hơn, từ lúc tám giờ, đèn đường trong ngõ đều đã tắt hết. Hôm nay vẫn là một đêm không trăng cũng không sao, con hẻm tối đen như mực, giống như hư không sau khi nhắm mắt lại, nhìn không thấy điểm cuối.
Những hộ gia đình ở khu nhà cũ này cơ bản đều là những người lớn tuổi, bây giờ phần lớn đều đã ngủ. Yến Bắc Thần và An Hạ đi bộ trong con hẻm, trừ tiếng bước chân của hai người, thì xung quanh không một tiếng động.
Hai người trầm mặc mà ôn hòa đi trong đêm tối.
Mặc dù là trong đêm tối, An Hạ vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của Yến Bắc Thần ở bên cạnh. Cô không thể nói chuyện, sau khi mất đi giác quan này, thì những bộ phận khác sẽ trở nên nhạy cảm hơn người thường. Cô có thể nghe thấy tiếng bước chân của Yến Bắc Thần, ngửi thấy mùi cơ thể của anh, thậm chí ở trong bóng tối cô có thể cảm nhận được đường nét rắn rỏi cao lớn của anh.
Đang đắm chìm và cảm xúc sâu sắc, đột nhiên Yến Bắc Thần hỏi một câu ở trong bóng tối.
"Vừa nãy hai người đang nói gì thế?"
An Hạ ngoảnh đầu nhìn về phía Yến Bắc Thần.
Bọn họ vẫn đi về phía trước, con hẻm vẫn tối đen. Sau khi Yến Bắc Thần hỏi xong, An Hạ ngừng lại một chút. Cho dù những giác quan khách của cô nhạy bén, nhưng không thể nói chuyện chính là không thể nói chuyện. Trong con hẻm tối như vậy, thậm chí cô không thể làm thủ ngữ để cho Yến Bắc Thần nhìn thấy.
An Hạ trầm ngâm một lát, thò tay lấy điện thoại.
"Không cần."
Lúc cô sắp lấy điện thoại ra, hình như Yến Bắc Thần đoán được cô muốn làm gì, nên nói một câu như vậy. Động tác của An Hạ bị cắt ngang, cô quay đầu nhìn về phía Yến Bắc Thần lần nữa.
"Cậu ta thích em, đúng chứ?"
Lúc An Hạ nhìn về phía Yến Bắc Thần, anh đã nói một câu như vậy. Giọng điệu của anh rất bình tĩnh, giống như đã biết chuyện này từ lâu, hiện tại đang thuật lại cho cô nghe một cách vô cùng đơn giản.
Mà lúc An Hạ nghe thấy chuyện này, cô ngừng bước chân lại.
Trong bóng tối con người vô cùng nhạy cảm với âm thanh, thậm chí có thể từ một âm thanh rất nhỏ mà nhận thấy được sự biến hóa cảm xúc của người phát ra âm thanh. Sau khi An Hạ dừng bước, Yến Bắc Thần cũng dừng theo, trong con hẻm không còn tiếng động, giọng điệu trong lời nói của Yến Bắc Thần được nắm bắt rõ ràng hơn.
"Em kinh ngạc cái gì?" Yến Bắc Thần nói: "Em xứng đáng được mọi người thích."
An Hạ ngẩng đầu nhìn nơi Yến Bắc Thần phát ra âm thanh, không có động tác đáp lại nào.
Trong bóng tối, An Hạ không thể làm thủ ngữ, không thể dùng điện thoại biểu đạt suy nghĩ của mình, cô như bị trói tay chân ném xuống biển. Bốn phía là nước biển có thể khiến người ta chết đuối, thậm chí cô còn không có sức lực để giãy dụa.
Năm nay An Hạ hai mươi tuổi rồi. Như hôm nay ở nhà bếp, mấy bác hàng xóm trêu ghẹo cô, nói cô nên tìm một nhà để gà. Cô chỉ nhìn có vẻ nhỏ tuổi, nhưng đối với tình cảm giữa nam và nữ, cô không phải là chậm chạp không có cảm giác.
Ngược lại độ tuổi này của cô, là độ tuổi có thể tùy ý nói chuyện yêu đương.
Lần trước cô tham quan đại học X, những bạn học của cô cũng nói đến đời sống tình cảm. Lên đại học rồi, không giống như cấp ba lúc nào cũng nhào vào học tập, có thể yêu đương được rồi.
Mặc dù An Hạ không học đại học, nhưng tuổi của cô cũng lớn dần theo các bạn.
Cô không hề lẩn tránh loại chuyện yêu đương này, có lẽ cô sẽ nói với chị gái, nói với Tiêu Tiêu, nhưng cô không ngờ rằng lần đầu tiên cô nói về chuyện tình cảm của cô lại là nói với Yến Bắc Thần.
Có lẽ Lý Văn Tiệp thích cô thì phải.
Lúc học cấp ba còn hơi chậm chạp, nhưng cái lần Lý Văn Tiệp đến dinh thự của nhà họ Yến, sự tiếp xúc của bọn họ ngày càng nhiều hơn, và khi tình cảm của cô ngày càng rõ ràng, cô càng có thể nhận ra sự khác biệt trong cách người khác đối xử với mình.
Giống như điều Yến Bắc Thần nói, Lý Văn Tiệp thích cô, hoặc có thể lời anh ta chưa nói với cô hôm nay là một lời tỏ tình.
Nhưng cô không muốn những lời này bị Yến Bắc Thần nói ra.
Cô và Yến Bắc Thần giống như hồ nước và những vì sao. Vào ban đêm, hồ nước có thể có được ảnh phản chiếu ngắn ngủi của những vì sao, nhưng cũng chỉ là hư không thôi.
Chẳng ai có thể vớt được sao từ trong nước, cô cũng không thể thật sự có được Yến Bắc Thần.
Nhưng khi cô có một loại ước ao và khát vọng đối với Yến Bắc Thần, cô không hy vọng anh trở thành người đứng xem, nói với cô rằng ngọn cỏ bên bờ hồ thích cô.
Cô không muốn để Yến Bắc Thần cảm nhận được tình cảm của cô, càng không muốn bàn luận đến chuyện tình cảm người khác đối với cô.
Có lẽ sau này thì có thể, nhưng không phải là hiện tại khi cô vừa hiểu rõ tình cảm của mình với anh.
Cô luôn để ý đến tâm tình của người khác nhiều hơn của bản thân, nhưng thực ra cô lại không thể nói chuyện, cô có mạnh mẽ hơn nữa thì trong lòng vẫn sẽ buồn.
Tuy nhiên bước này dường như là cần thiết.
Bởi vì cho dù hiện tại cô trốn tránh, thậm chí cô có trốn tránh bao lâu, thì vẫn phải nhìn Yến Bắc Thần cách cô ngày càng xa.
Đây có lẽ cùng là thời cơ để giải quyết dứt khoát.
An Hạ đứng trong bóng tối, hô hấp của cô như bị những lời của Yến Bắc Thần làm cho hỗn loạn. Nhưng không phải quá lâu, cô điều chỉnh tâm trạng một chút, lại đặt tay lên điện thoại trong túi.
Cô nên gõ chữ gì cho Yến Bắc Thần xem?
Cô nên nói với Yến Bắc Thần, đúng vậy, Lý Văn Tiệp thích cô. Sắc mặt cô vẫn nên như thường ngày, thảo luận vấn đề này với anh, giống như lúc bình thường hai người nói chuyện về chủ đề khác.
An Hạ chạm vào màn hình điện thoại đã bị vỡ, dùng ngón tay ấn lên, cô muốn lấy điện thoại ra, trả lời câu hỏi của Yến Bắc Thần, mà trước khi cô lấy điện thoại ra, Yến Bắc Thần đã nói.
"Đừng đồng ý."
Ngón tay An Hạ dừng lại trên vết nứt của màn hình.
Vừa nãy khi Yến Bắc Thần nghe thấy An Hạ cầm điện thoại tiếng sột soạt ma sát truyền tới, anh lại cắt ngang động tác của cô trước khi cô cầm điện thoại.
Từ trước đến nay cô bé giúp việc rất nghe lời, thế nên sau khi anh nói xong, cô dừng động tác lại, cũng không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Con hẻm khôi phục lại sự yên tĩnh, trong sự yên tĩnh ấy, hơi thở của Yến Bắc Thần trầm thấp mà bình ổn, anh nói về hướng An Hạ đang đứng, thậm chí lúc nói chuyện cũng cúi đầu như mọi khi.
"Tôi không có bất cứ lý do nào." Yến Bắc Thần nói.
"Nhưng đừng đồng ý."
Yến Bắc Thần vẫn quyết đoán như thế.
Một câu nói của anh quyết định hành động của An Hạ, giống như dáng vẻ ngày thường cho cô uống trà sữa, ăn kem.
Nhưng trong chuyện tình cảm, anh không phải cậu chủ của cô, anh cũng không có quyền quyết định cô bé giúp việc sẽ xử lý tình cảm của cô thế nào.
Yến Bắc Thần nói xong, trong con hẻm không còn âm thanh.
Đêm tháng năm, gió lùa mát lạnh vào ngõ, xuyên qua con hẻm tối đen, thổi từ đầu ngõ tới cuối ngõ, thổi qua không gian giữa hai người.
Yến Bắc Thần đứng trong gió một lát, không biết qua bao lâu, âm thanh ma sát lại truyền tới.
An Hạ nắm lấy tay anh.
Bàn tay cô bé giúp việc yếu ớt mảnh khảnh, ngón tay dài hơn bàn tay, lòng bàn tay cũng giống như tính cách của cô mang theo nhiệt độ ẩm ướt và ấm áp. Lòng bàn tay của cô dán vào tay anh, cô nắm lấy, đi về con đường đen kịt phía trước.
An Hạ không thể nói chuyện, cô không trả lời, nhưng hành động của cô chính là đã trả lời anh.
Yến Bắc Thần bị bóng dáng bé nhỏ dắt về phía trước.
Đằng trước vẫn tối đen, động tác dắt tay anh của cô bé giúp việc rất nhẹ. Yến Bắc Thần đón cơn gió lùa tới, tiến về phía trước, sau khi đi một lúc, Yến Bắc Thần nói.
"À. Tôi quên mất tôi sợ tối."
An Hạ: "..."
Sau khi Yến Bắc Thần nói câu này xong, làm ra vẻ như thật sự sợ tối, ngón tay luồn vào khe hở giữa ngón tay của cô, đan mười ngón lại với nhau.
Khi bàn tay hai người dán vào nhau lần nữa, An Hạ cảm thấy lần này Yến Bắc Thần không giống lần trước.
Tay anh đổ mồ hôi rồi.
- -----oOo------