Art: Weibo @无糖大侠
Chương 01: Cảm nhận được hơi thở nguy hiểm đang đến gần
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Đầu tháng ba, Nam thành vào xuân.
Bảy giờ sáng, nắng sớm mờ nhạt, bên trong đại trạch của Yến gia lại là một bầu không khí bận rộn tấp nập. An Hạ đi trên hành lang thiết kế theo phong cách Trung Quốc, cảm nhận được trong không khí vẫn còn sót lại hơi ẩm và mùi thơm thanh mát của cỏ, phiêu phiêu đãng đãng dưới ánh nắng mềm mại.
"Ở nơi này nhất định phải lanh lợi chút, nghe lời, chăm chỉ, trung thực. Cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi, không nên nói cũng đừng nói, đã biết chưa?"
Đi ngay đằng trước cô là một người phụ nữ mặc đồng phục người giúp việc ngay ngắn chỉnh tề, thân hình phúc hậu vừa đi vừa nói. Nói xong, bà ấy quay lại nhìn An Hạ.
An Hạ đón lấy ánh mắt của bà ấy, gật gật đầu.
Thấy An Hạ gật đầu, trong mắt bà ấy hiện lên cảm xúc không biết là gì. Bà không biết đưa An Hạ vào Yến gia có phải là một quyết định đúng đắn hay không, nhưng vẫn muốn thử một lần xem sao.
Nghĩ đến đây, người phụ nữ quay đầu về, nói: "Theo sát."
An Hạ ngoan ngoãn đi sát phía sau.
-
Hai người dọc theo hành lang đi được một lúc thì đến tòa nhà chính của đại trạch Yến gia. Cổng lớn mở ra, bên trong phiêu tán thoang thoảng mùi đàn hương trầm lắng. Tòa nhà chính là thiết kế kết hợp giữa phong cách Trung Quốc và phong cách Tây phương, giàu có uy nghi, cao to sừng sững.
Buổi sáng là thời điểm người trong đại trạch đi lại bận rộn nhất, nhưng vì chủ nhân không có đây nên cũng chỉ là vài công việc dọn dẹp của ngày thường. Quản gia đang đi lại sắp xếp công việc, mẹ Vương bước đến bên cạnh ông ấy, gọi một tiếng: "Quản gia Lâm."
Quản gia Lâm là vị quản gia già của Yến gia, đã làm việc ở đây hơn ba mươi năm, nhìn qua cũng khoảng chừng sáu mươi. Không giống với những vị quản gia trong các gia tộc lớn khác, quản gia Lâm không tính là quá nghiêm khắc, thậm chí còn khá hòa nhã. Ông ấy nghe thấy tiếng gọi thì quay đầu lại, hỏi: "Có chuyện gì?"
"Chuyện lần trước nói với quản gia Lâm ấy, trợ lý sinh hoạt của thiếu gia, hôm nay tôi đưa đến rồi." Mẹ Vương nói xong thì đưa mắt về phía An Hạ.
Quản gia Lâm theo ánh mắt của bà ấy nhìn tới, thấy được cô gái đứng sau bà.
Cô gái nhỏ nhìn qua khoảng mười tám mười chín, làn da trắng như tuyết, đôi con ngươi đen láy trong veo, thân hình nhỏ nhắn gầy gò, mặc áo phông màu xanh da trời và quần đũi dài màu tối, dưới ống quần lộ ra cổ chân trắng muốt, nhìn thì có vẻ cũng là một cô gái bình thường, tính cách điềm tĩnh.
Cô không tính là xinh đẹp, ngũ quan có hơi nhạt nhòa, nhưng đôi mắt đen láy trên khuôn mặt bình thường đó lại đặc biệt khiến người ta không thể dời mắt, tối đen như mực, lại trong veo như mặt hồ.
Nhận ra ánh mắt của quản gia Lâm hướng về phía mình, cô gái lễ phép cúi người với ông. Quản gia Lâm khẽ gật đầu, hỏi mẹ Vương: "Năm nay bao nhiêu?"
"Hai mươi." Hỏi đến tuổi tức là đã hài lòng với cái nhìn đầu tiên, mẹ Vương rất nhanh đáp lại ông, còn tuôn liền một tràng những ưu điểm trên người cô.
"Con bé này tay chân nhanh nhẹn, làm việc nghiêm túc chu đáo. Trước đây cũng từng làm giúp việc rồi, còn dạy học cho mấy đứa nhỏ, kết quả đều không tồi. Hơn nữa con bé được dạy dỗ cẩn thận, học đến cấp ba, bởi vì trong nhà không có tiền mới không tiếp tục học đại học..."
Nói xong ưu điểm của An Hạ, giọng nói của mẹ Vương hơi hạ xuống, do dự nhìn quản gia Lâm một cái rồi nói: "Chỉ là có một khuyết điểm nhỏ, con bé không nói được."
Mẹ Vương nói xong, quản gia Lâm rõ ràng là hơi giật mình, lập tức nói: "Vậy thì không được đâu."
Quản gia Lâm từ chối nhanh như thế, mẹ Vương hơi nóng nảy, vội nắm lấy cánh tay ông ấy, nói: "Quản gia Lâm sắp xếp một chút đi mà, tuy là tiểu An không nói được những cũng biết ngôn ngữ ký hiệu, hoàn toàn có thể trao đổi giao tiếp với người xung quanh. Con bé thật sự rất đáng thương, mồ côi từ nhỏ, trong nhà chỉ có một người chị gái. Vốn vẫn được tạo điều kiện học hành, kết quả con của chị gái mắc bệnh nặng, bây giờ không những không thể học tiếp nữa mà còn phải ra ngoài làm công kiếm tiền. Nhưng mà thời buổi này công việc khó tìm, con bé không thể nói lại càng khó, hay quản gia Lâm cứ giữ lại trước, chờ thiếu gia quay về lại quyết định sau, nếu thật sự không được thì tôi đưa con bé về, có được không?"
Mẹ Vương nói về hoàn cảnh của cô, quản gia Lâm thì liên tục nhíu mày. Thân thế của cô đúng là rất đáng thương, nhưng Yến gia cũng không phải nơi thu nhận người có hoàn cảnh khó khăn. Nhưng mà nghe một hồi như vậy, quản gia Lâm vẫn sinh ra lòng trắc ẩn.
Ông ngẩng đầu nhìn An Hạ, trầm ngâm một hồi lâu, cuối cùng nói: "Để tối nay thiếu gia về ăn cơm xem thử rồi quyết định đi."
"Được được ạ, cám ơn quản gia Lâm." Mẹ Vương kích động đáp.
-
Bởi vì thiếu gia không có nhà nên quản gia Lâm tạm thời sắp xếp cho An Hạ ở lại Yến gia một ngày. Ông ấy để mẹ Vương đưa cô đi lấy một bộ đồng phục cho người giúp việc, nếu thiếu gia không cần thì An Hạ cũng có thể tạm thời làm việc ở Yến gia. Dù sao thời gian này người giúp việc ở Yến gia thay đổi khá thường xuyên, An Hạ ở đây chắc chắn sẽ tìm được việc để làm.
Nói chuyện với quản gia Lâm xong, cục đá đè nặng trong lòng mẹ Vương rốt cuộc được đặt xuống. Không cần biết là thế nào, ít nhất đã tìm được nơi an thân cho An Hạ.
An Hạ dùng ngôn ngữ ký hiệu cám ơn sự giúp đỡ của bà, dáng vẻ ngoan ngoãn dịu hiền, không khỏi khiến trong lòng mẹ Vương sinh ra cảm giác ngũ vị tạp trần, xoa đầu cô nói: "Nếu như có thể thì làm trợ lý sinh hoạt cho thiếu gia vẫn là tốt nhất, công việc đó tuy cần kỹ càng chu đáo, nhưng tiền lương cũng cao. Tối nay thiếu gia về ăn cơm nhất định phải biểu hiện cho tốt, biết chưa?"
An Hạ gật gật đầu.
Mẹ Vương lúc này mới mỉm cười đưa cô đi cùng làm việc với mình.
Yến gia là một gia tộc lớn ở thành Nam, đại trạch nằm trong một mảnh đất tư nhân, diện tích bạt ngàn, là một quần thể kiến trúc lớn. Sau khi lão gia tử và lão gia lần lượt qua đời, đại thiếu gia và nhị thiếu gia cũng chuyển ra ngoài, nơi này chỉ còn lại một tiểu thiếu gia.
Một nơi rộng lớn như thế lại chỉ cho một người ở, nhưng mà nhân sự vẫn không hề bị cắt giảm, bởi vì muốn vận hành cho cả một Yến gia thì vẫn cần rất nhiều người. Nhiều người như thế chỉ phục vụ cho một vị tiểu thiếu gia, mà vị tiểu thiếu gia này có khi hai ba ngày liền đều không thấy bóng dáng.
An Hạ đi theo mẹ Vương thay sang đồng phục giúp việc xong thì cũng bà đi quét tước lau dọn nhà cửa. Thời gian này nhân sự trong nhà có đôi chút thay đổi, cũng có vài người mới, mà người mới thì thích nghe đông ngóng tây, nghe nói trong nhà chỉ còn lại tiểu thiếu gia sẽ không nhịn được tò mò hỏi vì sao đại thiếu gia và nhị thiếu gia lại chuyển ra ngoài.
"Không phải là chuyển ra ngoài, mà là bị tiểu thiếu gia đuổi đi. Trước đây đại thiếu gia và nhị thiếu gia vẫn ở với lão gia, nhưng mà năm ngoái lão gia qua đời, Yến gia xảy ra biến động lớn. Nghe nói tiểu thiếu gia đoạt lấy tập đoàn của Yến gia về tay, sau đó lại đá đại thiếu gia và nhị thiếu gia ra khỏi tập đoàn, thuận tiện đuổi luôn ra khỏi nhà." Có một người giúp việc lớn tuổi làm việc lâu năm ở đây nói.
"Trời ạ? Vì sao tiểu thiếu gia phải làm thế? Đều là anh trai của mình mà." Người giúp việc mới đến không hiểu.
Nhắc đến chuyện này, người giúp việc lớn tuổi kia hạ giọng, thì thầm nói: "Chỉ cùng một người ba sinh thôi, tiểu thiếu gia là con riêng bên ngoài, nghe nói sau khi thành niên mới được nhận lại về."
"Trời trời, chuyện nhà của gia tộc lớn đúng là... A, thế mẹ của vị tiểu thiếu gia kia thì sao ạ?" Người giúp việc mới đến cảm thán, lại hỏi một câu.
"Mất rồi." Người giúp việc lớn tuổi đáp, "Mất từ khi tiểu thiếu gia còn rất nhỏ, nghe nói là tự sát."
"Tự..." Người giúp việc mới đến kinh hãi, lại bị người giúp việc lớn tuổi nhìn một cái, vội vàng hạ thấp giọng, "Tự sát? Vì sao ạ?"
"Ai biết vì sao chứ. Nghe nói mẹ của tiểu thiếu gia rất xinh đẹp, ôi, cô chưa gặp tiểu thiếu gia bao giờ đúng không? Tiểu thiếu gia cũng rất đẹp trai, nhìn là biết mẹ của tiểu thiếu gia đẹp thế nào rồi."
"Chưa gặp bao giờ ạ. Cháu mới đến được bốn năm ngày, đều không thấy tiểu thiếu gia về nhà." Người giúp việc mới đến đáp.
"Quản gia Lâm nói hôm nay tiểu thiếu gia sẽ về ăn tối, đến lúc đó cô nhìn là biết." Người giúp việc lớn tuổi đáp.
-
Nhưng mà cuối cùng, tiểu thiếu gia vẫn không về ăn cơm tối.
Phòng bếp bận bịu cả một buổi chiều, thức ăn đều đã làm xong hết cả, quản gia Lâm đến phòng bếp báo tin hôm nay tiểu thiếu gia phải tham dự một bữa tiệc, sẽ không ăn tối ở nhà. Đồ ăn đã làm xong không thể lãng phí, bèn chia cho người giúp việc trong nhà ăn.
Yến gia là gia tộc lớn, trước giờ đều rất hào phóng với ăn mặc đi lại của người giúp việc. Làm việc ở Yến gia, người giúp việc còn có tòa nhà ký túc xá riêng, không gian kín, không kém gì với khách sạn. Làm xong công việc buổi tối, chỉ để lại mấy người giúp việc trực, những người khác thì quay về phòng mình.
An Hạ là do mẹ Vương mang đến, tự nhiên cũng sẽ ở cùng với bà. Trùng hợp người giúp việc lúc trước ở chung phòng với bà xin nghỉ việc, nên An Hạ sẽ có giường riêng để nằm.
Nhóm người giúp việc trên đường về ký túc xá rôm rả tán gẫu.
"Thiếu gia nói không về là không về luôn thế hả?" Có người nói.
"Tôi nghe tài xế trong nhà nói hôm nay thiếu gia mang theo một nữ minh tinh đi tham gia tiệc từ thiện." Một người nắm được tin tức đáp.
"Nữ minh tinh? Tên là gì thế, nổi tiếng không?" Có người tò mò hỏi.
"Hình như tên là Mạnh Giảo." Người kia đáp.
"Oa! Mạnh Giảo? Cô này đang nổi tiếng lắm đó, mấy ngày trước tôi còn xem một bộ phim có cô ấy đóng, cực kỳ xinh đẹp!" Người này nói xong thì tìm một bức ảnh của Mạnh Giảo cho mọi người xem. Đến cả mẹ Vương đi bên cạnh cũng kéo An Hạ đi lên nhìn.
An Hạ đưa mắt nhìn về phía màn hình, cô gái trên đó ngũ quan tinh tế đường nét rõ ràng, khuôn mặt nhỏ nhắn, dáng người xinh đẹp quyến rũ, môi tô son đỏ, thanh thuần diễm lệ.
An Hạ không biết nhiều về giới giải trí, cũng không hâm mộ minh tinh nào, những gì biết được đều là từ những cuốn tạp chí bán ven đường, hoặc là quảng cáo trên ti vi, ngoài ra còn có khi vẫn theo học ở trường, từ những cuộc tán gẫu của những học sinh khác biết được. Nữ minh tinh trong giới giải trí đều cực kỳ xinh đẹp, Mạnh Giảo trong số đó có lẽ là nổi bật hơn đôi chút.
"Xinh đấy, khá xứng đôi với thiếu gia nhà chúng ta. Thiếu gia của chúng ta cũng rất đẹp trai, không thua kém gì nam minh tinh đâu." Có một người giúp việc lớn tuổi nói.
"Dì chỉ toàn nói suông, tụi cháu cũng chưa gặp bao giờ, có ai có ảnh chụp không?" Người giúp việc mới đến hỏi.
Lập tức có một người đứng bên cạnh An Hạ lấy điện thoại ra, nói: "Tôi chụp được một tấm nè."
Lời vừa dứt, tất cả người giúp việc lập tức xúm đầu lại. Bị xô đẩy một chút, An Hạ càng đứng sát với người giúp việc kia hơn, cô cúi đầu, thấy được tấm ảnh trên màn hình điện thoại.
Là một bức ảnh chụp lén.
Trên ảnh, một người đàn ông trẻ tuổi đứng cạnh bụi cây trong hoa viên, mặc một thân tây trang, đang cúi đầu nhìn thảm cỏ nhận một cuộc điện thoại.
Ánh nắng chiều mềm mại chiếu lên thân hình của người đàn ông, khiến hắn như được bao quanh bởi một tầng sáng. Vóc dáng cao ráo thẳng tắp, làn da trắng đến mức nhợt nhạt, thậm chí góc nghiêng khuôn mặt dưới ánh nắng trời nhìn qua có hơi không chân thực.
Đây cũng chỉ có thể tính là một bức ảnh chụp mờ nhạt, còn không nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông.
"Bức này nhìn không rõ." Có người giúp việc xem xong tiếc nuối nói.
"Tuy là không nhìn rõ, nhưng cũng nhìn ra được là rất đẹp trai." Người giúp việc cầm điện thoại nói.
Lời này cũng không phải nói quá, tuy không thấy rõ mặt, nhưng dựa vào khí chất và dáng người kia, đúng là đẹp như một bức tranh vẽ, chỉ là một tấm ảnh chụp lén mà không khác gì những tấm ảnh nghệ thuật chụp tạp chí của những minh tinh màn bạc.
Người giúp việc cầm điện thoại nói xong, bên cạnh có người cười lớn trêu chọc: "Ái chà chà, cô vậy mà lại chụp lén thiếu gia, đừng nói là cô..."
Người kia vừa nói xong, những người giúp việc xung quanh cũng cười theo, người cầm điện thoại hơi đỏ mặt, vội cất điện thoại về, nói: "Ôi, đừng đừng đừng, thiếu gia đúng là đẹp thật, nhưng mà phụ nữ bên cạnh thay như thay áo. Hơn nữa chỉ bằng chúng ta sao dám nằm mơ giữa ban ngày thế chứ? Thiếu gia có khi còn chẳng thèm liếc mắt tới chúng ta lấy một cái."
"Chứ còn gì nữa." Có người đáp.
Hiện thực không phải là một câu chuyện cổ tích, thế giới này sẽ không có cô bé lọ lem và chàng hoàng tử.
Có thêm mấy tiếng cảm thán, không nghe được là khao khát hay tiếc nuối, cứ thế cảm thán kết thúc chủ đề này, sau đó ai về phòng người nấy.
An Hạ và mẹ Vương cũng về phòng mình.
Buổi sáng An Hạ đến Yến gia với mẹ Vương đã mang theo hành lý của mình đến. Nếu như sau này tiếp tục ở lại thì cũng không lo lắng bị thiếu cái gì.
Về phòng tắm rửa xong xuôi, An Hạ và mẹ Vương lên giường nằm. Mẹ Vương lại tiếp tục dặn dò đủ thử.
"Không biết bao giờ thiếu gia mới về, thời gian này con cứ chăm chỉ làm việc, biểu hiện cho tốt trước mặt quản gia Lâm. Như thế dù không được thiếu gia nhận thì cũng có thể tiếp tục làm việc ở đây."
Đèn đã tắt, tiếng của mẹ Vương vang lên trong căn phòng tối om cũng càng trở nên hiền hòa dễ nghe, tuy không thể nhìn thấy, nhưng bà cũng biết cô vừa khẽ gật đầu với lời của mình.
Trái tim vừa hạ xuống của bà một lần nữa lại treo lên. Tuy là công việc này không đòi hỏi yêu cầu quá cao, nhưng mà không nói được cũng sẽ gặp rất nhiều trở ngại. Bình thường có thể thông qua ánh mắt nhìn thấy ý tứ trong biểu hiện của cô, nhưng một khi đèn tắt rồi thì cái gì cũng không thể nhìn thấy, như thế căn bản là không có cách nào để trao đổi.
Đối với việc An Hạ được nhận làm trợ lý sinh hoạt cho thiếu gia, chính bản thân mẹ Vương cũng cảm thấy đây là một hy vọng rất mong manh.
Cứ như thế, mẹ Vương ôm theo tâm sự nặng nề chìm vào giấc ngủ. Chờ bà đã ngủ say, An Hạ mới lấy điện thoại ra, chui vào trong chăn bật màn hình lên.
Điện thoại của cô là cái anh rể thừa lại để cho, cũ kỹ, màn hình cũng nứt vỡ, nhưng vẫn miễn cưỡng có thể dùng. Mở màn hình, An Hạ tìm số trong danh bạ, gửi đi một tin nhắn.
[An Hạ: Tất cả đều tốt]
Cô gửi tin nhắn đi, không lâu sau thì nhận được tin trả lời.
[Chị gái: Tốt]
An Hạ nhìn màn hình, khẽ mím môi, sau đó áp điện thoại lên ngực, im lặng đi vào giấc ngủ.
-
Sau khi nhóm người giúp việc quay về phòng, đại trạch Yến gia giống như cũng chìm vào giấc ngủ say. Bên trong đình viện rộng lớn, đèn hành lang được bật lên, thẳng tắp đến tòa nhà chính. Nhóm người giúp việc trước khi về phòng đã tắt hết đèn trong tòa nhà chính, trước khi đi ngủ, quản gia Lâm theo thường lệ đi kiểm tra lại một lượt.
Quản gia Lâm đã làm việc ở đây được bốn mươi năm, đối với mỗi một công việc đều đã thành thạo đến mức gần như là khắc sâu vào xương tủy. Ông ấy đi đến trước công tắc đèn, chuẩn bị bật đèn trong phòng khách lên, chợt nghe thấy tiếng nói trầm thấp của người đàn ông từ ghế sô pha truyền đến.
"Chú Lâm, đừng bật đèn."
Giọng nói của người đàn ông trong bóng tối mang theo trầm khàn từ tính, giống như tấm lụa đen quét qua màn đêm.
Quản gia Lâm nghe thấy, lên tiếng: "Thiếu gia?"
Không biết là bao lâu sau, trong bóng đêm, Yến Bắc Thần đáp một tiếng.
"Ừm."
- -- Lời tác giả ---
sc, 1v1, he, ngọt văn!
Nam chính không có thay phụ nữ như thay áo, chỉ là lời đồn thôi.
Túm lại là khai hố rồi~ Cám ơn mọi người đã ủng hộ~
***
88: Thấy mọi người mê giống Bát nên đặt 1 chương làm cái móng, trước mắt vẫn phải tập trung hoàn Gai Hồng Mềm, khi nào rảnh rỗi nổi hứng lại dịch một chương đăng lên cho mọi người hóng chơi kkk~