Bức ảnh trên Weibo kia hẳn là bị chụp lén.
Trong hình là gò má của Ngụy Tỷ được chụp trong một quán cà phê cao cấp, người đàn ông đang nhìn ra ngoài cửa sổ, vẽ một đường tuyệt đẹp từ quai hàm chuẩn xác đến cần cổ, bộ dạng hờ hững trông rất gợi cảm.
Trong khu bình luận, fan của Tống Chỉ đang hú hét, một bên gào khóc vì thiên nga mà bọn họ nuôi đã học được cách gặp đàn ông rồi, đồng thời tru tréo rằng người đàn ông này thật đẹp trai, a a a, hai người thật xứng đôi.
Lăng Chân thậm chí còn lướt hết tất cả các bình luận dưới bài Weibo ấy, sau đó mặt vô cảm xúc trả lại điện thoại cho Cố Tiểu Mộng.
Buổi chiều cùng ngày, bọn người Tống Linh gần như bị bắt tập luyện đến ná thở.
Không phải là Lăng Chân cố tình làm khó dễ bọn họ mà là bản thân Lăng Chân không nói lời nào chỉ luyện tập một cách quyết liệt, để theo kịp cô, mọi người không thể không liều mạng luyện tập.
Khuôn mặt nhỏ của Lăng Chân căng cứng, luyện tập động tác lật xoay người như cánh quạt.
Nhịp chân của cô rõ nét dứt khoát, hai cánh tay cứ đảo tròn đảo tròn, hoàn thành vừa đẹp đẽ vừa dữ dội, mang theo một năng lượng ác liệt hiếm có.
Vũ công chính đã cố gắng như vậy, những người khác ngay cả dừng lại uống miếng nước cũng cảm thấy hổ thẹn. Đám người Tống Linh đã sắp khóc tới nơi rồi, thực sự là không làm được như cái trình độ của Lăng Chân, hận không thể nâng kính lúp phân tích từng cử động của cô.
Sau khi buổi tập ngày hôm nay kết thúc, Tống Linh và các chị em của cô đều nằm dài trên sàn.
Cô em gái rơm rớm nước mắt: "Linh Linh, hay là chúng ta tự tập đi."
Cô gái nhỏ bên cạnh cũng gật đầu: "Em nghĩ nếu cứ tiếp tục tập luyện như thế này thì em không sống nổi đến tuần sau để lên sân khấu mất!"
Tống Linh thở hổn hển rồi mới nói: "Muốn rút thì mọi người cứ rút, mình không rút."
Sau khi luyện tập vài ngày cùng với Lăng Chân, cô ta cảm thấy như đã đả thông được điều gì đó, cả người đã trở nên tinh nhạy khá nhiều. Cô thật sự thấy xấu hổ khi nhớ lại ngày đầu Lăng Chân mới gia nhập vũ đoàn, bản thân cô còn không phục mà đi khiêu khích cô ấy.
Hiện tại mệt thì đúng là có mệt, cảm giác thất bại cũng thật sự mãnh liệt, nhưng cô lại luyến tiếc cơ hội này.
Những người khác than thở một hồi thì cũng không ý kiến gì thêm nữa.
Tất nhiên, cơ hội ở bên cạnh thần tiên học vũ đạo, ai mà nỡ bỏ qua cơ chứ.
Lăng Chân tập luyện cả buổi chiều, thay quần áo xong thì cùng Cố Tiểu Mộng bước ra khỏi tòa nhà của vũ đoàn.
Hai người tách ra ở ngã tư, Cố Tiểu Mộng ngập ngừng liếc nhìn Lăng Chân và hỏi: "Chị Chân Chân, có phải tâm trạng của chị không tốt đúng không?"
Vẻ mặt của Lăng Chân dịu đi, sau đó nhướng mày: "Không có đâu."
Cố Tiểu Mộng là một cô bé đầu óc đơn giản, nghe thấy ngữ khí của Lăng Chân vẫn như thường lệ thì liền yên tâm: "Vậy em đi tuyến mười hai để về nhà đây, mai gặp lại!"
Lăng Chân mỉm cười vẫy tay: "Mai gặp lại."
Sau khi tiễn Tiểu Mộng, Lăng Chân đeo túi và tự mình bước xuống đường.
Cô đi bộ đến ngã tư thì dừng lại.
… Phiền.
Lúc tập múa thì không nhớ tới, nhưng bây giờ cơ thể đã ngừng lại rồi, tâm trạng không vui giống như bông gòn, từ từ xõa tung và bành trướng lên.
Cô gục đầu và dùng mũi giày đá vào bồn hoa bên đường.
Trong lòng dâng lên một cảm giác rất kỳ lạ, khiến cô thấy rất phiền rất phiền rất rất phiền, nhưng không thể giải thích được.
Cô chậm rãi trở về nhà, Ngụy Tỷ vẫn chưa về.
Lúc Lăng Chân thay quần áo xong, lúc đi ra rót nước, lúc đi vào phòng tắm đều cố ý hoặc vô thức liếc mắt nhìn về phía cửa. Ngụy Tỷ trở về nhà muộn hơn thường lệ ba bốn chục phút.
Hình như hôm nay anh ấy rất bận, sau khi về nhà liền ngồi ở phòng khách mở laptop ra và xử lý công việc.
Lăng Chân đứng bên bức tường và im lặng nhìn anh.
“Đã gọi cho em món thịt quay của tiệm mà lần trước em thích ăn. Ngụy Tỷ nói: “Tí nữa chuông cửa vang lên thì tự ra lấy nhé?
Lăng Chân: "... Ồ."
Âm thanh có hơi trầm.
Ánh mắt Ngụy Tỷ đảo qua: "Mệt hả?"
Lăng Chân nâng mắt, đôi mắt hạnh to tròn không chớp lấy một cái: "Gần đây anh rất bận hả?"
Bận đến mức phải đi ra đường gặp người này người kia.
Ngụy Tỷ thành thật với cô: "Hôm nay thì bận một chút."
Nhưng anh không muốn để Lăng Chân đợi, vì vậy anh đặt bữa tối và mang công việc về nhà làm.
Lăng Chân không nói nữa.
Đợi một lúc, Ngụy Tỷ đã xử lý xong công việc trong tay, nhớ tới bộ dạng ủ rũ vừa nãy của Lăng Chân thì đóng laptop lại đi tìm cô.
Lăng Chân ở trong bếp ăn hộp cơm thịt quay, còn lại hơn phân nửa.
Ngụy Tỷ bước tới muốn ôm cô, nhẹ giọng hỏi: "Không thích thịt quay à?"
Lăng Chân không muốn quấy rầy công việc của anh, cũng không muốn cho anh ôm, cô giống như một còn mèo tuột khỏi vòng tay anh và đi về phòng: "Không thích nữa! Em mệt rồi, muốn đi ngủ."
Người đàn ông đó, hôm trước còn ôm cô và nói rằng những kẻ bắt nạt cô đều là kẻ xấu, thế mà ngày hôm sau lại đi gặp người phụ nữ khác sau lưng cô.
Không vui, nhưng cô từ chối thể hiện là mình để ý.
Cô cảm thấy chuyện này nên là Ngụy Tỷ chủ động giải thích với cô mới đúng.
Lăng Chân bước đi một cách dứt khoát, "rầm" đóng sầm cửa lại và khóa trái. Cô co quắp chân nằm trong chăn, cả đêm có mấy lần nghe thấy tiếng bước chân của Ngụy Tỷ bên ngoài cửa, nhưng anh không nói gì cả.
Lăng Chân ở trong phòng, bĩu môi đấm gối ôm của mình.
Anh ấy tinh tế như vậy, lẽ nào không nhìn ra cô đang không vui sao.
Sau khi đấm cái gối tội nghiệp, Lăng Chân ấm ức nhắm mắt lại, ngủ một cách rất không cam tâm.
Hôm sau Ngụy Tỷ đã dậy từ rất sớm, đi đến gõ cửa phòng Lăng Chân.
Nhưng cơn giận không thể giải thích được của cô gái nhỏ đêm qua vẫn chưa nguôi ngoai, mới sáng sớm hôm nay cô gái đã chạy đi đâu mất.
Ngụy Tỷ đẩy cửa ra, nhìn căn phòng trống trải, đưa tay nắm lấy tay nắm cửa.
Người đàn ông khẽ cau mày.
Anh không thích trong lòng Lăng Chân có cảm xúc mà anh không thể mò ra.
Vui giận của cô ấy anh đều nhận ra, lúc nào cũng giải quyết được. Thỉnh thoảng có tâm trạng gì lọt lưới, anh đều muốn nắm bắt lấy.
Khao khát kiểm soát bắt đầu quấy phá, đáy lòng nổi lên sự nóng nảy.
Lăng Chân đang nghĩ gì, lần này anh thực sự không có manh mối.
Hôm nay Lăng Chân vẫn luyện tập rất xuất thần.
Toàn bộ xương cốt và kinh mạch của cơ thể đều được kéo giãn ra theo vũ đạo, trái tim cũng theo đó mà thoải mái đi một chút.
Nhưng thoải mái không được bao lâu thì người khiến cô không vui lại xuất hiện.
Đã hai ngày Tống Chỉ không đến đây, xuất hiện lần nữa vẫn giống như một mỹ nữ tươi đẹp ngây thơ, thần thái cả người phấn chấn một cách khó hiểu.
Lăng Chân thậm chí không thèm nhìn đến cô ta, ngay cả khóe mắt cũng lạnh lùng.
Có lẽ Tống Chỉ muốn bù đắp sự xấu hổ lần trước khi bị Lăng Chân chỉ ra vấn đề trước mặt đám đông, sau khi bước vào phòng tập lớn, cô ta đã tích cực chủ động giao lưu với mọi người.
Lăng Chân không chớp mắt nhưng Cố Tiểu Mộng thì đang len lén nhìn, nhìn được một lúc thì ghé vào tai Lăng Chân thì thầm: "Em thấy Tống Chỉ có vẻ rất muốn tỷ thí lần nữa."
Lúc này Lăng Chân mới miễn cưỡng phân khai một chút ánh mắt của mình để nhìn qua.
Các đường nét trên khuôn mặt của Tống Chỉ thực sự rất xinh đẹp, trang điểm rất tinh tế, toát ra cảm giác thiếu nữ non mịn hồng hào. Mái tóc được uốn thành những lọn len tinh xảo, mặc một bộ đồ khiêu vũ bó sát người, thoạt nhìn ngực tấn công mông phòng thủ, vóc dáng vô cùng mê người.
Công bằng mà nói, đây là một cơ thể rất hấp dẫn nam giới.
Lăng Chân liếc vài lần, càng khó chịu hơn.
Tống Chỉ rất nhanh đã tập hợp được nhóm khán giả, lấy mình làm trung tâm.
Cô ta đã rất quen với việc trở thành tâm điểm của đám đông, ánh mắt quét qua một vòng và cười mở miệng: "Tôi vô cùng biết ơn vì được ban tổ chức liên hoan nghệ thuật lần này trao cho slot múa đơn~ Tôi rất trân trọng cơ hội này, nhưng có một động tác không thể làm tốt được, vừa hay bây giờ có thể thực hiện cho mọi người xem, nếu có thể thì xin mọi người chỉ điểm cho một chút~"
Lần này Tống Chỉ quay lại đã thông minh hơn rồi, thay vì nói với ý khoe khoang thì đã chuyển sang xin chỉ điểm.
Cố Tiểu Mộng đứng bên cạnh Lăng Chân, giọng giận dữ: "Cô ta chỉ muốn khoe khoang mình đã giành được slot múa đơn thôi chứ gì?"
Nhưng có thể biểu diễn múa đơn quả thực rất đáng ghen tị, đối với hoạt động tụ hợp đoàn thể vũ đạo, ca nhạc và nghệ thuật mang tính toàn quốc thế này mà có thể lên sân khấu biểu diễn solo thì đều là minh tinh của các đoàn.
Hôm nay Tống Chỉ chuẩn bị là một chiêu <>, cú lộn mèo trên không rất sạch và đẹp, cú hạ cánh chắc chắn và mềm mại.
Sau khi nó kết thúc, ánh mắt của Tống Chỉ nhìn sang Lăng Chân.
Cô ta tự tin rằng động tác lần này của mình rất hoàn mỹ, không moi ra được bất cứ vấn đề gì, Lăng Chân muốn tiếp chiêu chỉ có thể làm ra một động tác <> đẹp hơn mà thôi.
Nhưng Lăng Chân chỉ khoanh tay và nhìn lại cô ta mà không nói lời nào.
Khuôn mặt nhỏ của Lăng Chân không có chút rung động nào, nhưng trong lòng đang nghĩ đến bức ảnh mà cô ta đã chụp lén Ngụy Tỷ.
Ai cho Tống Chỉ chụp chứ?
Cô ta được phép chưa?
Lăng Chân trầm mặc hai ba giây rồi quay mặt về phía Tống Linh ngồi bên cạnh, giọng nói trong trẻo: "Đi chỉ điểm cho cô Tống đó một chút những gì mà tôi đã dạy cho cô đi.”
Tống Linh giật mình, sau đó đột nhiên cảm nhận được, vị tiên nữ này của bọn họ thật sự là rất giỏi chơi.
Thế này chẳng khác nào là đang nói cô không xứng để được tôi đích thân chỉ điểm hay sao?
Quả nhiên, sắc mặt của Tống Chỉ thậm chí còn khó coi hơn ngày hôm kia.
Tống Linh cảm thấy mặc dù mình còn kém xa Lăng Chân, nhưng kỹ năng cơ bản của cô cũng rất vững chắc, nếu so với một công chúa thị phi như Tống Chỉ thì dư sức.
Cô hắng giọng, cũng học theo dáng điệu cao ngạo của Lăng Chân, kiễng chân lên tại chỗ, trực tiếp làm một cú <> tiếp chiêu kẻ không biết điều kia.
Thực hiện xong, Lăng Chân vỗ tay tán thưởng: "Tốt lắm! Chỉ là duy trì trên không hơi thiếu một chút."
Tống Linh khiêm tốn đi tới: "Vậy làm sao tôi mới có thể..."
Lăng Chân nhỏ giọng chỉ điểm cho Tống Linh, cả hai không thèm để ý đến Tống Chỉ.
Người vây xem cũng dần tản ra.
Thực ra bọn họ cũng chỉ muốn xem kịch hay mà thôi, bây giờ Lăng Chân đang ở trong vũ đoàn của bọn họ, trên có trưởng đoàn coi trọng, dưới cũng phục chúng, cũng gần với địa vị thầy Ôn. Nhưng khác ở chỗ, thầy Ôn là đóa hoa cao lãnh không thể tiếp cận, Lăng Chân lại là một cô gái hiền hòa dịu dàng, nếu bạn hỏi cô ấy thỉnh giáo, cô ấy sẽ chỉ điểm bạn một cách chân thành.
Trước kia Tống Linh cùng mọi người thích châm chọc khiêu khích Lăng Chân đến nỗi mất hết thể diện, vậy mà bây giờ còn cần phải lén thỉnh giáo người ta giúp đỡ.
Cho nên khi nhìn thấy Lăng Chân thì thầm chỉ giáo Tống Linh, mọi người vẫn có chút ghen tị, làm gì còn tâm trạng quan tâm đến Tống Chỉ cơ chứ.
Sắc mặt Tống Chỉ khó coi mất một lúc lâu, cả buổi sáng ấy không còn thấy xuất hiện nữa. Khi cô ta trở lại phòng tập vào buổi chiều, cuối cùng bên cạnh Lăng Chân cũng không còn ai nữa.
Lăng Chân đang dựa vào lan can trong góc một mình, nhìn vào điện thoại.
Tống Chỉ vén tóc lên, lần nữa nở một nụ cười bước tới.
“Chị gái, đang bận à?” Tống Chỉ cúi người tới, tinh nghịch đưa mắt nhìn.
Lăng Chân đang đọc Wechat.
Đã một ngày trôi qua mà vẫn không thấy tin nhắn gì của ai kia, đối phương yên lặng không có lấy một tiếng giải thích.
...Cô buồn cũng không còn quan trọng nữa sao?
Lồng ngực Lăng Chân ngột ngạt, không có chút tâm trạng nào đối với Tống Chỉ: "Ừ."
"..." Tống Chỉ sượng mất một lúc rồi lại cười: "Tôi xin lỗi về chuyện lần trước, tôi đã quá nóng vội với tư cách là một người hâm mộ lâu năm, lời nói ra có hơi khó nghe, hy vọng cô đừng để trong lòng. Tương lai tôi dự định phát triển ở thành phố A, trong năm nay thành phố A vẫn còn một số sự kiện quy mô lớn, hy vọng chúng ta càng có nhiều cơ hội để giao lưu hơn."
Lăng Chân rất thờ ơ: "Ồ."
Tống Chỉ đảo mắt một vòng, đột nhiên đổi chủ đề: "Đúng rồi, tôi nghe nói phòng làm việc cá nhân của cô Lăng nằm dưới quyền của Khánh Tỷ à? Hai ngày trước tôi đã dùng bữa với Ngụy tổng của Khánh Tỷ, chúng tôi trò chuyện rất vui, nói không chừng sau này chúng ta thật sự có thể hợp tác với nhau đấy~"
Lăng Chân hiểu rồi, người phụ nữ này chạy đến chỗ cô là để khoe khoang đây mà.
Ý của cô ta là, sếp của cô đã dùng bữa với tôi và rất ưng ý tôi. Có lẽ sẽ còn gặp nhau thường xuyên trong tương lai, vì vậy tốt hơn là đừng quá cứng rắn với tôi.
Tống Chỉ thực sự rất quan tâm đến Khánh Tỷ.
Mối quan tâm này càng được tăng lên mức cao nhất sau khi chính thức gặp Ngụy tổng.
Đối diện với gương mặt đó, e rằng không có người phụ nữ nào mà không động lòng, huống hồ anh ấy lại còn trẻ trung và có triển vọng như vậy.
Cô ta chớp chớp mắt, như thể không nhìn thấy vẻ mặt ngày càng khó coi của Lăng Chân, cô ta cười duyên nói: "Tôi định mời Ngụy tổng tham dự liên hoan nghệ thuật để xem buổi biểu diễn. Cô Lăng đã ở Khánh Tỷ cũng lâu rồi, không biết có thân với Ngụy tổng hay không? Cô có biết thường ngày Ngụy tổng thích gì không?"
Lăng Chân thở hắt ra.
Cảm xúc tiêu cực đã tích tụ đến đỉnh điểm, trong lòng như đang chật cứng một tảng băng.
"Không thân. Tôi không biết. Tạm biệt."
Nói xong, cô xoay người rời đi.
Lăng Chân đi về nhà với sự tức giận.
Đầu lưỡi chua xót, trong người tràn đầy không vui cùng ấm ức, cô bước lên lầu mà đầu ngón chân cũng phải gắng sức.
Sau khi vào nhà, cô trực tiếp lấy ipad ra, mở Weibo, tìm thấy tấm ảnh có Ngụy Tỷ mà Tống Chỉ đã đăng lên, sau đó đặt ipad lên bàn trong phòng khách.
Làm xong, cô ôm đầu gối ngồi đợi trên ghế sô pha.
Hôm nay Ngụy Tỷ về đặc biệt sớm.
Anh vừa bước vào cửa, Lăng Chân đã có thể ngửi thấy mùi thức ăn, nhưng bây giờ cô không có tâm trạng gì với đồ ăn.
Ngụy Tỷ xách một chiếc túi đóng gói đặt lên bàn, nhìn thấy Lăng Chân, anh cúi đầu sờ má cô: "Chờ anh à?"
Lăng Chân gạt tay anh ra, mở miệng định nói gì đó, nhưng đột nhiên cánh mũi lại cay xót.
Thật khó chịu, thật khó chịu, thật khó chịu.
Cô dứt khoát ngậm miệng, chọt cho màn hình ipad sáng lên rồi trở về phòng mình với vẻ mặt căng cứng.
Ngụy Tỷ hơi giật mình.
Tầm mắt của anh nhìn theo Lăng Chân cho tới khi cô vào phòng, rồi mới thu lại để nhìn vào chiếc ipad trên bàn.
Đó là một bài Weibo.
Trên bài đăng có ảnh của anh, là chụp lén, anh không hề biết chuyện đó.
Ảnh cũng là do Tống Chỉ đó đăng, anh cũng không biết.
Nhưng cô gái nhỏ nhà anh đã nhìn thấy rồi.
Hơn nữa, vì đó mà giận lẫy hai ngày nay.
Ngụy Tỷ cụp mắt xuống, nhìn ipad một lúc, tự nhiên bật cười.
Niềm vui mừng lộ ra từ khóe mắt và đuôi lông mày, ngũ quan thanh lãnh cũng được dịu dàng hóa.
Tâm tư mà anh không thể đoán ra được chính là ai kia đang ghen.
Vì anh mà ghen.
Ngụy Tỷ che giấu nụ cười của mình và đẩy cửa phòng Lăng Chân ra.
Cô gái nhỏ nằm cuộn tròn trên giường, trên mặt viết một dòng chữ "Em không vui" rất lớn.
Người đàn ông giả vờ như thường lệ, rũ mắt nhìn cô: "Có chuyện gì vậy?"
Khó khăn lắm Lăng Chân mới cố nhịn qua được cơn xót mũi, bây giờ vừa há miệng đã muốn rơi nước mắt. Vậy mà đồ xấu xa nhà anh vẫn không có phản ứng chút nào!
Tiểu yêu tinh mà anh trêu ghẹo bên ngoài đã ăn hiếp lên đầu tôi luôn rồi hu hu hu!
Cô ấm ức đến mức giọng nói cũng run run: "Anh đã đi gặp Tống Chỉ rồi?”
Ngụy Tỷ siết chặt nắm tay, gật đầu: "Ừm."
Lăng Chân lườm anh.
Anh ấy nói "Ừm"! Nhưng không hề giải thích!!
Chị Xuyến Xuyến nói đúng, anh ấy chính là Tên! Cặn! Bã!
Lăng Chân giận đến mức hai mắt đỏ hoe, lý trí như thiêu đốt: "Cô ta xinh không?"
Không đợi câu trả lời, ngay sau đó cô tiếp tục: "Anh thích cô ta không?"
Có người không thể nhịn được nữa rồi.
Ngụy Tỷ vốn còn muốn trêu chọc cô thêm chút nữa.
Nhưng... không thể nhịn được nữa rồi.
Các đầu dây thần kinh căng ra một cách sung sướng, tế bào toàn thân đều vì sự ghen tuông của cô mà sung sướng.
Độ cong khóe môi của Ngụy Tỷ chậm rãi nâng lên, cuối cùng nở nụ cười bước tới, nhấc cô gái ra khỏi chăn bông, ôm chặt lấy cô.
“Hỏi cái gì vậy chứ.” Anh hôn lên giọt nước trên khóe mắt đang chực trào của Lăng Chân.
Ngụy Tỷ nói: “Em xinh đẹp, thích em thôi.” Ngụy Tỷ nói một câu thì hôn cô một cái, hôn từ khóa mắt đỏ hoe cho đến cánh môi rồi cắn một cái: “Cô ta nào xứng để so với em chứ?”
Tác giả có lời muốn nói: Anh Ngụy đúng tệ mà!!
Mọi người đang mắng, anh ấy đang cười!!
Hiểu lầm nhỏ thôi, chương sau sẽ giải quyết, tôi thấy rất ngọt ngào (he he he)