Đêm trong ốc đảo vừa yên tĩnh vừa xinh đẹp, sau một buổi tối nhộn nhịp, mọi người đều đã chìm vào mộng đẹp, nhưng cũng có người trằn trọc khó ngủ như tộc trưởng Tháp Nạp, hoặc những người đang thì thầm tình tứ sau một cuộc uyên ương triền miên như Tiêu Lăng Thiên và Dạ Nguyệt Sắc.
Đôi chân thon dài mảnh dẻ vì nhiệt độ trong trướng hoặc vì thân nhiệt của nam tử bên cạnh mà phiếm hồng, đang quấn lấy làn da màu lúa mạch khỏe mạnh của nam tử kia. Cánh tay đặt lên lồng ngực Tiêu Lăng Thiên, tựa vào khuỷu tay hắn, Dạ Nguyệt Sắc như một con mèo nhỏ, hưởng thụ từng nụ hôn nhẹ nhàng của hắn.
“Chúng ta cực khổ đến nơi này, ngày mai sẽ biết đáp án, chàng biết không, đột nhiên ta cảm thấy rất sợ.” Dạ Nguyệt Sắc dựa vào trong ngực Tiêu Lăng Thiên nói nhỏ.
“Sợ cái gì?” Tiêu Lăng Thiên vuốt ve bờ vai trần của nàng, ôm nàng chặt hơn.
“Ta sợ nếu không tìm được biện pháp giải cổ thì phải làm sao? Hoặc chúng ta không có đủ điều kiện cần thiết thì sao? Nếu chúng ta nhất định không thể ở bên nhau thì phải làm thế nào?”
“Đừng nói bậy.” Tiêu Lăng Thiên siết chặt tay, trong giọng nói có thêm phần nghiêm nghị: “Vạn vậy trên đời đều tương sinh tương khắc, không có độc nào không thể giải, đương nhiên cũng không có cổ nào không thể phá giải. Nơi này là bộ tộc đã nuôi dưỡng thiên địa cổ, đương nhiên sẽ có biện pháp giải cổ, sau khi giải được cổ rồi, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, không cho phép nàng nói những lời chia cắt nữa.”
Dạ Nguyệt Sắc nghe vậy thoáng yên lặng, nhưng cuối cùng vẫn phải sâu kín nói:
“Dù sao hai trăm năm đã qua, bộ lạc Vưu Kim cũng đã từ Nam Cương dời đến Mạc Bắc. Theo ta được biết, khí hậu nơi này bốn không thích hợp với cổ thuật, cho dù thuật giải cổ đã bị thất truyền từ lâu cũng không có gì lạ, nếu thật sự không giải được, chàng… sẽ làm gì?”
“Làm gì?” Tiêu Lăng Thiên hơi im lặng, sau đó khẽ nở nụ cười: “Nếu thật sự không giải được, chúng ta đồng sinh cộng tử, chỉ sớm hơn mấy chục năm mà thôi, cũng chẳng có gì khác biệt. Một ngày cũng tốt, trăm năm cũng tốt, chỉ cần chúng ta ở bên nhau, sinh sinh tử tử, có gì đáng nói.”
“Đúng là lời ngon tiếng ngọt hiếm có.” Dạ Nguyệt Sắc khẽ nâng người lên, nằm trên ngực hắn, có chút tò mò nhìn hắn: “Hiếm khi nào chàng lại nói những lời như vậy. Nói mới nhớ, ta bình thường như vậy, rốt cuộc chàng bắt đầu thích ta từ khi nào?”
Tiêu Lăng Thiên cau mày bắt đầu nghĩ, nhưng làm thế nào cũng không nghĩa ra được, nên cười hỏi ngược lại nàng:
“Nàng thấy thế nào? Nàng cảm thấy ta bắt đầu thích nàng từ khi nào?”
Dạ Nguyệt Sắc cũng nhíu mày nghĩ một lát, một lúc sau mới lên tiếng:
“Có lẽ là thời điểm tế Phong Thần năm ấy, ta đã cảm thấy hình như chàng có chút yêu thích ta. Còn trước đó, ta cảm thấy chàng rất xấu xa với ta, hoàn toàn không có chút ý tứ gì cả.”
Đối với bọn họ, đêm tế Phong Thần có ý nghĩa rất đặc biệt, chính tại bầu trời khói lửa hôm đó, bọn họ đã phát hiện ra tình cảm mông lung dành cho nhau, sau đó, tất cả không còn giống trước nữa. Nhưng trước đó, những tình cảm mông lung đó đã dần dần nảy mầm mọc rễ trong lòng, nay không còn để lại dấu vết nữa.
“Tế Phong Thần sao, ta nhớ rồi. Từ khi đó nàng đã thích ta, đúng không?”
“Cũng không phải.” Nghe Tiêu Lăng Thiên hỏi vậy, Dạ Nguyệt Sắc lắc đầu: “Nói thật, lần đầu tiên nhìn thấy chàng dưới tán cây anh đào bên hồ ngự uyển, ta đã bắt đầu thích chàng rồi.”
“Lần đầu tiên?” Tiêu Lăng Thiên ngẩn người, hiển nhiên là chưa từng nghĩ tới đáp áp như vậy: “Sớm vậy sao? Nàng thích cái gì? Chẳng lẽ là khuôn mặt ta?”
“Gương mặt chàng có ai không thích sao, nhưng…” Dạ Nguyệt Sắc nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy hắn, ánh nắng tươi đẹp và hoa đào rực rỡ như vậy đều không thể che giấu nổi bóng tối thần bí, quỷ dị trong mắt hắn, nàng khẽ nở nụ cười: “Bây giờ nghĩ lại mới phát hiện những thứ ta yêu thích không quá giống người bình thường, điều ta thích có lẽ là khí chất hắc ám không cách nào che giấu trên người chàng, mặc dù nó khiến ta sợ, muốn né tránh, nhưng tiềm thức vẫn không khống chế được mà muốn đến gần. Nói một cách đơn giản, điều ta thích chính là sự tà ác của chàng, rất kỳ quái, đúng không?”
Tiêu Lăng Thiên nghe vậy chỉ im lặng, lần đầu tiên trong đời không biết nên dùng vẻ mặt gì. Bất luận thế nào, hắn ngàn lần không ngờ rằng sẽ nghe được một lý do như vậy. Chốc lát sau, hắn bất đắc dĩ tung mình áp đảo Dạ Nguyệt Sắc trên giường, trán kề lên trán nàng, cười khổ:
“Được rồi, ta thừa nhận ta xấu xa, ta cũng thừa nhận sở thích thích người xấu này của nàng rất tốt, ít nhất cũng không giống như Lâm Vãn Y, hoàn toàn dọa nàng chạy mất.”
Tâm ý của Lâm Vãn Y, những người có mắt đều nhìn thấy được, nhưng cho tới giờ hai người vẫn chưa từng bàn luận đến vấn đề này. Không biết từ lúc nào, giữa bọn họ đã hình thành một niềm tin không gì phá nổi, niềm tin này giúp bọn họ không cần lo lắng đến những người ái mộ người kia, bất kể có ai xuất hiện, diễm lệ như Tiêu Ti Vân cũng vậy, hòa nhà như Lâm Vãn Y cũng vậy, hai người biết rõ ràng tâm ý của mình, cũng chưa từng hoài nghi về tình cảm của đối phương.
“Ngủ đi, ngày mai chúng ta sẽ biết được đáp án mà chúng ta vẫn tìm kiếm. Không cần lo lắng đến bất cứ điều gì hết, nàng chỉ cần biết rằng bất kể kết quả thế nào, chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau, như vậy là đủ rồi.” Tiêu Lăng Thiên nghiêng người nằm xuống, ôm Dạ Nguyệt Sắc vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng, hạ xuống một nụ hôn trên trán nàng.
Mọi âm thanh đều biến mất, trăng sáng vằng vặc. Ngày mai, tất cả sẽ có đáp án.
Tộc trưởng Tháp Nạp ngồi trước mặt Tiêu Lăng Thiên và Dạ Nguyệt Sắc, dù đã cố gắng cười nhưng vẫn không giấu được vẻ tiều tụy. Kể từ ngày hôm qua, khi những vị khách quý này đến, tim của ông chưa có một giây an ổn, đêm qua ông trằn trọc nghĩ về mục đích của hai vị này khi đến đây, một đêm không ngủ, đương nhiên sắc mặt sẽ không tốt.
“Ngươi nhận ra cái hộp này không?” Tiêu Lăng Thiên cũng nhìn ra được vẻ thấp thỏm của tộc trưởng, hắn lấy ra chiếc hộp ngọc lấy được từ chỗ của Phượng Minh sơn nhân đặt lên bàn.
Chiếc hộp ngọc hình vuông chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay lại phát ra ánh sáng lấp lánh kỳ lạ. Một mặt có màu đỏ rực rỡ như máu, nhìn kỹ gần như còn có thể thấy được ánh lửa chuyển động mơ hồ, mặt còn lại màu xanh lam tinh khiết như băng, dường như có chút khí lạnh bị ngưng kết trong đó. Lửa đỏ cùng băng xanh phân biệt rõ ràng rồi lại hợp thành một khối, rõ ràng là một chiếc hộp như không tìm thấy bất cứ khe mở nào.
Không cần nhìn kỹ, chỉ cần liếc mắt một cái Tháp Nạp đã nhận ra đây là chiếc hộp Thiên Địa Vô Cực đã tặng cho Phương Minh sơn nhân làm tạ lễ. Nó được tạo thành từ băng ngọc, hỏa ngọc chí âm chí dương tự nhiên, dõi mắt khắp thiên hạ cũng không tìm được cái thứ hai như vậy.
“Đây là chiếc hộp Thiên Địa Vô Cực mà tiểu dân đã tặng cho Phượng Minh tiên sinh.” Tộc trưởng Tháp Nạp cúi đầu, cung kính đáp.
“Nếu tộc trưởng biết cái hộp này, vậy chắc cũng biết cái hộp này vốn được dùng làm gì chứ?”
“Quả thật tiểu dân có biết, cái hộp này vốn được tổ tiên của Vưu Kim dùng để đựng một loại thiên địa cổ vô cùng kỳ diệu. Loại cổ này là một đôi chí âm chí dương, nhưng hai trăm năm trước đã…” Tháp Nạp ngẩng đầu nhìn Tiêu Lăng Thiên, thấy hắn không có vẻ tức giận mới nói tiếp: “Đã được hiến tặng cho Thánh Văn đế.”
“Không sai, nếu ngươi đã biết thì tốt, giảm cho ta rất nhiều lời vô nghĩa.” Tiêu Lăng Thiên khẽ gật đầu, Tháp Nạp nghe vậy mới cảm giác an tâm hơn một chút.
“Nếu ngươi biết thiên địa cổ, vậy hẳn cũng biết cách giải nó chứ?”
“Dạ? Chuyện này…” Tháp Nạp thoáng giật mình nhìn Tiêu Lăng Thiên, thốt ra: “Cổ này không có cách giải ạ!”
Tiêu Lăng Thiên và Dạ Nguyệt Sắc nghe vậy, trong lòng trầm xuống, mặc dù đã chuẩn bị tư tưởng cho chuyện này nhưng khi thật sự nghe được đáp án vẫn có chút khó tiếp nhận. Sắc mặt Tiêu Lăng Thiên lạnh xuống trong nháy mắt, lạnh lùng nhìn Tháp Nạp, gằn từng chữ:
“Cổ này thật sự không có cách giải?”
Tháp Nạp ý thức được chuyện không ổn, lắp bắp không biết nói thế nào.
“Theo thuyết pháp mà tổ tiên lưu truyền tới nay thì không phải thật sự không có cách giải, bởi vì thiên cổ và địa cổ vốn đã là giải dược của nhau, nhưng thời hạn chỉ được một năm, hơn nữa cổ này còn theo máu của kí chủ truyền tới đời sau, đời đời lặp lại không ngừng, hoàn toàn hóa giải là chuyện gần như không thể.”
“Ngươi nói gần như?” Ánh mắt Tiêu Lăng Thiên lại thay đổi.
Tháp Nạp dừng lại một chút: “Mặc dù tiểu dân không biết ai trúng cổ, nhưng cổ này thật sự rất khó đối phó. Nên biết rằng cổ chỉ có thể giải khi khiến thiên cổ và địa cổ hợp chung lại lần nữa để áp chế lẫn nhau, nhưng chuyện này gần như là không thể.”
“Ngươi nói gần như không thể, chứng tỏ còn một con đường là có thể. Đại khái là tình huống thế nào mới làm được điểm này?”
“Ví dụ như, một nam một nữ đồng thời mang thiên địa cổ trong người, hai người giao hợp trong đêm trăng mười lăm tháng tám. Thiên cổ và địa cổ sẽ bị bài xuất theo máu của hai người đó, bám vào thai nhi hình thành lúc đó, đây là phương pháp duy nhất để bọn chúng hợp lại một chỗ, ràng buộc lẫn nhau.”
Tiêu Lăng Thiên và Dạ Nguyệt Sắc đưa mắt nhìn nhau, nhất thời nói không ra lời.
“Chỉ đơn giản như vậy?” Qua một lúc lâu, Tiêu Lăng Thiên mới không xác định mà hỏi lại một lần nữa.
“Không đơn giản, không hề đơn giản.” Tháp Nạp lắc đầu liên tục: “Do đặc tính của thiên địa cổ, tất cả con nối dõi của kí chủ căn bản đều là nam tử, gần như không thể xuất hiện tình huống hai kí chủ lại là một nam một nữ, vì vậy mới nói cổ này không có cách giải hoàn toàn.”
“Vậy nếu có thể thì thai nhi kia sẽ thế nào?”
Tháp Nạp có chút khó hiểu, rõ ràng là chuyện không thể, vì sao bọn họ lại hỏi cẩn thận như thế? Chẳng lẽ là hai vị trước mặt này? Không thể, ông thầm phủ định trong lòng. Năm đó, tổ tiên đã hiến tặng cổ này cho Thánh Văn đế, Thánh Văn đế sao có thể hạ loại cổ này trên chính người mình. Ông trăm triệu lần không nghĩ tới vị hoàng đế kia bị lửa tình thiêu đốt, cuối cùng đã dùng phương pháp này để giữ lại người thương.
“Hẳn là không có bất kỳ bệnh trạng nào.” Tháp Nạp cố gắng nhớ lại thuật luyện cổ mà tổ tiên lưu truyền tới nay, hẳn là như vậy, không sai. “Thân thể con người vốn đã là một thế giới âm dương không ngừng tuần hoàn, một khi thiên địa cổ ở trong một cơ thể người hợp làm một, chúng sẽ tạo lên một chế ước thăng băng, mặc dù vẫn ở trong cơ thể người nhưng sẽ không còn bất kỳ ảnh hưởng nào nữa.”
“Đa ta ngươi, để tỏ lòng cảm tạ, ta sẽ giúp bộ lạc Vưu Kim dời về Nam Cương, hoặc đến Trung Nguyên sinh sống. Ngươi suy nghĩ thật kỹ rồi cho ta một câu trả lời chắc chắn.”
Tiêu Lăng Thiên cố gắng khống chế tâm trạng của mình, phất tay ý bảo Tháp Nạp lui ra. Đợi ông lui ra rồi mới phát hiện chiếc cốc vàng trong tay đã bị nắm ra dấu năm ngón tay thật sâu.
Hai trăm năm, mười mấy thế hệ vất vả tìm kiếm đáp án, thì ra lại vừa đơn giản vừa khó khăn như vậy, kỳ tích chỉ có thể gặp, không thể cầu này lại rơi vào trên người bọn họ. Tiêu Lăng Thiên và Dạ Nguyệt Sắc nhìn nhau mỉm cười, không ai nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn nhau như vậy. Cuối cùng, Tiêu Lăng Thiên vươn tay về hướng Dạ Nguyệt Sắc, nàng cười, ngả vào lồng ngực của hắn, ôm cổ hắn thật chặt.
“Xem ra phải có hài tử, ngày mai chúng ta sẽ về nhà nhé.” Tiêu Lăng Thiên vừa hôn lên tóc nàng, vừa nhẹ giọng nói bên tai nàng.
Dạ Nguyệt Sắc gật đầu, cười tươi như hoa: “Đúng vậy, nên về nhà rồi.”
Về nhà thôi, có một hôn lễ long trọng đang chờ bọn họ.
Mùa hè năm Triêu Húc thứ mười ba, trưởng tử Nam Cung Tuấn của Nam Cung thế gia lấy môn chủ Tinh La môn, Lăng Tự Thủy. Cùng năm, gia chủ Nam Cung thế gia nhậm chức minh chủ võ lâm, từ đó, trong chốn võ lâm, hắc đạo lấy liên hợp giữa Thiên Thủy trại và Bích Lạc cung làm đại diện, bạch đạo lấy liên hợp giữa Nam Cung thế gia và Tinh La môn làm đại diện, đều quy về dưới sự quản lí của minh chủ võ lâm, giang hồ tiến vào thời kỳ yên ổn hiếm thấy.
Năm Triêu Húc thứ mười lăm, cao thủ đệ nhất Đông lục danh chấn đại lục, Lâm Vãn Y, tuyên bố rút lui khỏi giang hồ, theo sư phụ Phượng Minh sơn nhân quy ẩn núi rừng, từ đó dã hạc nhàn vân, không còn tung tích.
Hạ Chí năm Triêu Húc thứ mười ba, nữ đế Triêu Húc gả cho nhiếp chính vương. Đại xá thiên hạ, cả nước ăn mừng một tháng.
Năm Triêu Húc thứ mười bốn, nữ đế thuận lợi sinh hạ đại hoàng tử.
Năm Triêu Húc thứ mười bảy, hai mươi vạn quân Ngân Giáp tiêu diệt toàn tộc Thương Lang ở Mạc Bắc, từ đó Ngâm Phong quốc không còn nội loạn.
Năm Triêu Húc thứ hai mươi ba, hoàng phu Tiêu Lăng Thiên tự mình mang binh tấn công Lâm Thủy quốc ở Tây đại lục, trải qua một năm khổ chiến, cuối cùng cũng công phá quốc đô của Lâm Thủy quốc, từ đó, Đông Tây đại lục hoàn toàn thống nhất, đều là quốc thổ của Ngâm Phong. Gần một nghìn năm huy hoàng của Ngâm Phong quốc từ đó bắt đầu.
Năm Triêu Húc thứ bốn mươi, nữ đế truyền ngôi cho hoàng tử duy nhất, đổi quốc hiệu thành Vĩnh Diệu. Nữ đế Triêu Húc cùng hoàng phu rời cung dạo chơi thiên hạ.
Năm Vĩnh Diệu thứ ba mươi, nữ đế cùng hoàng phu đồng thời qua đời. Hoàng phu Tiêu Lăng Thiên được phong đế tôn, cùng nữ đế đồng quách táng nhập hoàng lăng.
Cuộc đời Nữ đế Dạ thị cùng hoàng phu Tiêu thị tràn đầy sắc thái truyền kỳ. Khi nữ đế gả cho nhiếp chính vương, dân chúng đều cho rằng đây là bước đoạt vị đầu tiên của nhiếp chính vương điện hạ, nhưng sau hôn lễ, hoàng phu điện hạ dù vẫn nắm toàn bộ triều chính nhưng chưa từng làm chuyện phản nghịch. Đế hậu hai người kiêm điệp tình thâm, chấn hưng thương mại, sửa sang thủy lợi, coi trọng nông nghiệp, mở mang học đường, cùng nhau gây dựng thời kỳ hoàng kim của Triêu Húc. Trăm ngàn năm sau, khi thân thể của bọn họ đã hóa thành tro bụi, nhưng trong dòng thời gian không ngừng chảy này, người ta vẫn có thể thấy thân ảnh bọn họ cùng nhau đứng tại nơi tối cao –
Ngâm vịnh phong ca!
———-oOo Kết thúc oOo———- Lời cuối truyện:Mình đã ngâm câu chuyện này đến 1 năm đấy. Thật là lâu! Thật xin lỗi đồng bào!
Mình vốn thích những chuyện tình đẹp và êm đềm. Không nhiều sóng gió, không nhiều thử thách, không nhiều những kẻ chen ngang vô duyên. Mình cũng thích những con người dám nói dám làm vì tình yêu, không phải kiểu vì yêu mà vất bỏ cả gia đình và sự nghiệp, mà là người dám thổ lộ, dám đối diện với trái tim mình, dù tình yêu ấy có được chấp nhận và đáp lại hay không. Bởi mình cảm thấy như thế thật gần gũi với mình và với cuộc sống.
Và “Ngâm vịnh phong ca” có đủ những điều đó. Đây cũng chính là lý do mình thích câu chuyện này như vậy.
Tiêu Lăng Thiên dám yêu và quên đi hận thù để giành được tình yêu. Dạ Nguyệt Sắc cũng dám yêu và đấu tranh giành cơ hội sống vì tình yêu. Cuộc tình của bọn họ trải qua nhiều lựa chọn: yêu hay không yêu, thừa nhận hay không thừa nhận, oán thù hay không oán thù, tự do hay không tự do, tàn nhẫn hay không tàn nhẫn… Cho dù lựa chọn con đường nào, mục đích duy nhất của bọn cũng chỉ là tình yêu. Vì tình yêu và hạnh phúc của bản thân mà làm tất cả.
“Ngâm vịnh phong ca” – ngân vang bài ca của gió (chém bừa)
Hy vọng câu chuyện này cũng sẽ là một bài ca trong lòng bạn đọc :)