Ngâm Vịnh Phong Ca

Chương 24



Không khí chiến tranh dày đặc ở thành Chiến Vân.

Ngự giá của thiên tử tiến vào thành Chiến Vân vốn nên có nghi thức nghênh đón long trọng,nhưng lúc này các tướng sĩ trong thành Chiến Vân đang đối mặt với cuộctiến công toàn diện lần đầu tiên của Lâm Thủy quốc, vì vậy Tiêu LăngThiên hạ chỉ miễn những nghi thức tiếp giá kia, sau khi sắp xếp ổn thỏacho Nữ đế ở lại phủ tri châu, lập tức dẫn người thẳng tới lều lớn nghịsự việc quân.

Lúc này quân địch đang công thành, nhưng dường như chỉđang thử dò xét, không dùng hết toàn lực. Cho dù bỗng nhiên có tên lạcbay vào thành cũng không tạo thành khủng hoảng quá lớn, mọi người trongthành Chiến Vân tựa như đã quá quen với chiến tranh. Trong thành khôngnhìn thấy nữ nhân và trẻ con, chỉ có nhiều đội binh sĩ mặc giáp xanhdũng mãnh lao về phía cổng thành, bọn họ vốn là binh lính đóng trongthành Chiến Vân, cũng là quân chủ lực trong cuộc chiến thủ thành lầnnày. Về phần ba mươi vạn quân ngân giáp của Tiêu Lăng Thiên, lúc nàyđang nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ đợi đại chiến đang đến.

Nói đến độiquân ngân giáp này, chính là đội thiết kỵ có thế lực nhất Ngâm PhongQuốc, do một tay Tiêu Lăng Thiên sáng lập. Vì vậy, tuy trên danh nghĩalà thuộc bộ binh nhưng trên thực tế quyền chỉ huy hoàn toàn nằm trongtay Tiêu Lăng Thiên, đây cũng là một trong những tảng đá giúp hắn nắmvững vàng thực quyền. Từ khi mười bốn tuổi, Tiêu Lăng Thiên bắt đầu xâydựng đội quân ngân giáp, sau khi kế vị nhiếp chính vương, hắn lợi dụngquyền thế trong tay, làm cho đội quân này mạnh mẽ hơn. Hắn chính làtướng lĩnh cao nhất của quân ngân giáp — Đại tướng quân Diệu Nhật, mặcdù không tự mình cầm quân nữa nhưng hắn vẫn thường tới nơi tập kết, sắpxếp tâm phúc huấn luyện tướng sĩ theo ý của hắn, vì vậy quân đội có kỷluật rất cao. Hôm đó, Dạ Nguyệt Sắc nói hắn là văn thần quả thật đã sai, nghiêm khắc mà nói thì hắn thật ra là võ tướng.

Vài chục năm nay,tuy Ngâm Phong quốc tương đối thái bình, nhưng thỉnh thoảng vẫn có phântranh với Lâm Thủy quốc, Thương Lang tộc ở phương bắc lại thường xuyêngây phiền toái, sau khi thành lập quân ngân giáp, Tiêu Lăng Thiên cótính toán muốn tôi luyện bọn họ để họ đi giải quyết những vấn đề này.Mười mấy năm trôi qua, quân ngân giáp cũng xứng đáng với danh hiệu độiquân tinh nhuệ, nhưng lần này đối đầu với quân phong kỵ có hơn trăm nămlịch sử, người cầm quân đối phương lại là Hoắc Thiên Uy, dụng binh nhưthần, mặc dù Tiêu Lăng Thiên kiêu ngạo như trời nhưng cũng không phảingười tự cao tự đại, lúc này hắn lại càng thêm cẩn thận, tự mình ratrận.

Tiêu Lăng Thiên đang mặc áo giáp bạc đi cùng quan viên tiếpđón, xuyên qua quân doanh san sát ánh đao, tiến vào trong lều lớn nghịsự, cũng không ngồi mà trực tiếp đi tới bản đồ bố phòng quân sự, tinh tế quan sát, lát sau hỏi:

“Chiến sự thế nào?”

Lạc Thiết Vân thân làm chủ soái lập tức đứng dậy đáp: “Hồi bẩm điện hạ, mấy ngày trước chỉ làkhiêu khích quy mô nhỏ, hai quân chỉ tiếp xúc nhỏ, hôm nay là lần tiếncông toàn diện đầu tiên, nhưng cũng không giống như đã dùng hết toànlực, có vẻ chỉ đang dò xét thực lực của chúng ta.”

Tiêu Lăng Thiênhơi trầm ngâm không nói, các tướng lĩnh trong trướng đều coi Tiêu LăngThiên như Thiên Lôi sai đâu đánh đấy, chậm rãi chờ chỉ thị của hắn. Látsau, có binh sĩ đưa quân báo tới, cuối cùng Tiêu Lăng Thiên cũng mởmiệng thảo luận với các tướng lĩnh, bầu không khí trong đại trướng lạidần dần nghiêm trọng hơn.

Dạ Nguyệt Sắc vừa vào thành đã tách khỏiTiêu Lăng Thiên, mang theo Thương Hải Nguyệt Minh cùng mười mấy thị vệTiêu Lăng Thiên cấp cho nàng và năm nghìn cấm quân trùng trùng điệp điệp đi tới phủ tri châu thành Chiến Vân. Tri châu đại nhân thành Chiến Vân, Vương Tĩnh, đã sớm mang theo quan văn trong thành quỳ trên mặt đấtnghênh đón thánh giá, Dạ Nguyệt Sắc vừa xuống xe đã nhìn thấy một đámngười đông nghịt.

“Bình thân.” Nàng đã quen với tình cảnh này từ lâu, giọng nói nhẹ như nước Thiên Sơn, nhưng lại lộ ra vẻ cao quý tao nhãkhông thể che hết được.

(Thiên Sơn: tên một dãy núi ở khu vực Trung Á, có nghĩ là “núi trời” hay “dãy núi thần linh”)

Vương Tĩnh và đám người tạ ơn rồi đứng dậy, dẫn Nữ Đế vào trong phủ. Sau khitin tức ngự giá thân chinh được tuyên bố, trong cung truyền ý chỉ đếnyêu cầu dọn dẹp một tòa phủ đệ làm nơi ở cho Nữ Đế, hắn đã thương lượngvới những quan văn trong thành, quyết định dùng phủ đệ của mình để tiếpgiá. Sau khi vội vàng chuẩn bị một chút, dời người nhà tới nơi khác, hắn lập tức đợi nghênh đón thánh giá. Lúc này, Hoàng đế đang ở trước mắt,hắn không dám nhìn thánh nhan, chỉ len lén quan sát một chút cũng đã coi như được gặp qua Hoàng thượng.

Nâng mắt nhìn lại, chỉ thấy tơ lụabồng bềnh, mấy cung nữ xinh đẹp tuyệt trần mặc cung trang màu xanh nhạtđang vây quanh một thiếu nữ yểu điệu mặc y phục màu trắng, nghĩ rằng đây chắc chắn là đương kim thánh thượng. Thoạt nhìn dường như cũng khôngphải là mỹ nữ khuynh thành gì, chỉ là dung nhan lạnh lùng như tuyết cùng với khí chất bình thản tao nhã mơ hồ quanh người làm cho nàng khônggiống người thường, giống như thần tiên trên trời vô tình lạc bước xuống phàm trần, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hỉ nộ ái ố của thế nhân mà không thamdự vào, lại liếc nhìn một cái nữa sẽ nhìn rõ sự lạnh lùng xa cách trongđó.

Một tiếng ho nhẹ gọi thần trí hắn trở về, hắn run lên trong lòng, thấy một vị cung nữ xinh đẹp bên cạnh hoàng thượng đang lạnh lùng nhìnhắn, hắn vội vàng không dám tái phạm nữa.

Lẽ ra sau khi tiếp gia, NữĐế nên đến chính đường nhận tham bái, nhưng vừa rồi được tin Hoàngthượng một đường bôn ba mệt mỏi, tham bái để ngày mai tính. Bọn VươngTĩnh trực tiếp đưa Hoàng đế bệ hạ đến cửa phòng ngủ, chờ Hoàng thượngđược sắp xếp thỏa đáng mới cẩn thận lui xuống.

Mười mấy ngày bôn ba,Dạ Nguyệt Sắc đã rất mệt mỏi, tuy thành này đang có chiến sự nhưng nghĩđến Tiêu Lăng Thiên đang trấn giữ ở đây, nàng vẫn vô cùng yên tâm. Namnhân kia tồn tại như một vị thần, làm cho không ai có thể tưởng tượng ra bộ dáng thất bại của hắn. Đổi lại thường phục, nàng lập tức nằm chết dí trên giường, chỉ chốc lát sau đã mệt mỏi nhắm mắt ngủ.

Mặc dù mệtchết đi nhưng giấc ngủ này lại không yên ổn, hoảng hốt như có gì đó đang đè nặng trong lòng. Giống như mơ lại không phải mơ, như đang chìm vàotrong biển sâu không đáy, tay chân không thể cử động, biết rõ là mơnhưng không có cách nào làm mình tỉnh lại.

Cảm giác như vậy rất kinhkhủng, Dạ Nguyệt Sắc cảm giác được thần trí mình rất tỉnh táo, nàng cốgắng cử động thân thể hoặc hô lên một tiếng. Nhưng vô dụng, ngay cả mộtngón tay nàng cũng không nhúc nhích được, sợ hãi như thủy triều dần dầnbao phủ nàng.

Bỗng nhiên, giống như có một đôi tay ấm áp kéo nàng lên từ biển sâu, bên tai nghe thấy một giọng nói dịu dàng gọi tên nàng.

“Nguyệt Sắc! Nguyệt Sắc! Tỉnh!”

Rốt cuộc nàng thở dài một hơi, từ từ mở hai mắt ra. Trước mắt là đôi mắtanh tuấn đen nhánh của Tiêu Lăng Thiên, nét mặt có vẻ lo lắng, sau khithấy nàng tỉnh lại hắn mới chậm rãi mỉm cười, trong phút chốc như có ánh mặt trời phá tầng mây, làm cho trái tim vốn tràn đầy sợ hãi của DạNguyệt Sắc bình tĩnh lại.

“Không có chuyện gì, không có chuyện gì.”Hắn kéo nàng vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, giống như an ủi một đứatrẻ, “Chỉ là một cơn ác mộng thôi, không có chuyện gì.”

Tựa đầu lên vai hắn, cảm nhận sự dịu dàng của hắn, Dạ Nguyệt Sắc khẽ nở nụ cười.

“Cười gì vậy? Sao?” Hắn nghe thấy nàng cười, kéo nàng ra một chút, mỉm cười hỏi nàng.

“Nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên ta gặp ngươi.” Nàng mím môi cười một tiếng,ánh mắt sinh động, tỏa ra uyển chuyển tươi đẹp vô cùng, “Khi đó ta cảmthấy ngươi mặc dù là người đẹp nhất ta từng gặp nhưng nhất định cũng làngười lãnh khốc vô tình nhất. Lúc ấy ta nghĩ, tương lai, tính mạng tachắc chắn mất trong tay ngươi, ai ngờ ta và ngươi lại có ngày hôm nay.”

Hắn cũng nở nụ cười, đưa tay lên xoa lông mày của nàng, ngón tay thon dàitrắng nõn chậm rãi dọc theo đường viên gương mặt nàng, mang theo một tia thương tiếc, một tia trêu trọc.

“Sau khi nàng mất trí nhớ, dường như nàng đã thay đổi, dần dần biến thành người mà ta yêu. Nàng đúng, bảntính của ta chính là lãnh khốc, nhưng hiện tại trong lòng ta có nàng,cũng sẽ không tàn nhẫn với nàng nữa. Còn nàng, chỉ cần khỏe mạnh ở bêncạnh ta la đủ rồi, biết không?”

Tiếng nói biến mất khi hắn che môinàng lại, khẽ tinh tế hôn nàng, cẩn thận như đang nâng niu một món đồ sứ dễ vỡ. Không hề mang theo một chút sắc ý nào, chỉ có yêu chiều thuầnkhiết.

Một lúc sau, hắn buông nàng ra, nhìn hai mắt có chút thất thần của nàng, không nhịn được lại khẽ hôn lên môi nàng một cái.

“Tiểu nha đầu, mau tỉnh lại, nên dùng bữa tối, bữa trưa cũng không ăn, ngủ một ngày không đói bụng sao?”

Nhìn thấy ý cười trong mắt hắn, mặt Dạ Nguyệt Sắc ửng đỏ. Ngẩng đầu nhìn rangoài cửa sổ, quả nhiên đã là nửa đêm, nàng đã ngủ cả một ngày, chẳngtrách có cảm giác đói bụng.

Lại nhìn Tiêu Lăng Thiên đang ngồi bêngiường ôm lấy mình, hắn cũng đã đổi thường phục màu đen, mái tóc dàiđược buộc lên bắng một sợi lụa màu đen. Màu đen vừa thần bí vừa cao quýlàm hắn thoạt nhìn giống như một con báo đen, tản ra hơi thở nguy hiểm.Đột nhiên cảm giác hắn có chỗ gì đó khang khác, lại nhìn kỹ một chút,thì ra bên hông hắn đeo một thanh bội kiếm.

Lại nói đến đây, trướckia ở trong cung hắn chưa từng mang kiếm, một lần duy nhất nàng nhìnthấy hắn dùng vũ khí là khi nàng có kinh lần đầu tiên, hắn dùng mộtthanh chủy thủ cắt tay mình lấy máu làm thuốc cho nàng. Sau đó, khi đạiquân xuất chinh, nàng thấy hắn mang theo một thanh bội kiếm, nhưng nàngvẫn cho đó chỉ là đồ trang sức, giống như ngày đó mình mặc giáp bạc. Bây giờ nhìn lại mới thấy cũng không phải vậy, thanh kiếm này đối với hắncó tác dụng thực sự, nó cũng nhắc nhở nàng bây giờ không phải đang ởtrong cung, mà là thân tại chiến trường.

“Chiến sự thế nào rồi?” Nàng cảm giác mình nên hỏi một chút, dù thế nào hiện tại trên danh nghĩanàng cũng là ngự giá thân chinh, cho dù nàng không thể giúp hắn ra trậngiết giặc, về tình về lý cũng nên hỏi đến.

“Đừng lo lắng.” Hắn cườivới nàng, sau đó bỗng nhiên ý thức được gần đây dường như mình cười quánhiều, đứa nhỏ trước mặt này dường như luôn có thể dễ dàng mở ra sự đềphòng trong tim hắn, làm cho hắn thương tiếc không thôi, “Thành ChiếnVân đã xây dựng cả trăm năm, không dễ dàng đánh hạ như vậy, Hoắc ThiênUy cũng chỉ đang dò xét một chút thôi. Nàng không cần lo lắng đến chiếnsự, chỉ cần chăm sóc mình thật tốt là được. Chỗ này là tạm thời dọn dẹpđược, nàng ở có thoải mái không?”

Dạ Nguyệt Sắc vốn cũng không phảilà người đặc biệt soi mói, hơn nữa bây giờ đang là thời kỳ chiến tranh,nàng vội vàng gật đầu. Tiêu Lăng Thiên thấy vậy cũng chỉ gọi người hầuhạ nàng ra ngoài dùng bữa, nàng vội vàng ngăn cản. Không muốn một mìnhngồi trong một đám người hầu hạ dùng cơm, nàng lấy cớ mệt mỏi, muốn ănchút gì đó đơn giản trong phòng là được, thuận tiện cũng gọi người mangbữa tối của Tiêu Lăng Thiên tới, hai người yên lặng dùng cơm trongphòng, chỉ để lại Thương Hải Nguyệt Minh hầu hạ.

Lúc này, sắc trời đã hoàn toàn tối đen, Nguyệt Minh đưa tay thắp đèn. Dạ Nguyệt Sắc và TiêuLăng Thiên ngồi đối diện nhau bên bàn cơm, Thương Hải Nguyệt Minh lẳnglặng hầu hạ bên cạnh, không khí lúc này không trang nghiêm như trongcung, ngược lại lại giống với thời gian cơm tối của gia đình bìnhthường. Hai người thỉnh thoảng nhẹ giọng nói chuyện với nhau, thỉnhthoảng nhìn nhau cười một tiếng, hết sức dịu dàng tình ý.

Gió ngày hè khẽ lay động cây hoa Ngọc Lan ngoài cửa sổ, truyền một mùi thơm ngátnhàn nhạt tới phương xa, trong căn phòng kia, đến ánh đèn mờ nhạt cũngcó thể trở nên ấm áp, giống như có thể làm người ta quên cả chiến tranh. Nhưng, cũng chỉ giống như mà thôi, ngày mai, chỉ sợ sẽ là một buổi sáng tràn ngập màu máu.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv