Nhạc sĩ bỏ saxophone xuống, đeo một cây guitar điện màu đen trên lưng, chỉnh micro, bước theo nhịp trống, thay đổi sang phong cách rock n roll lúc nửa đêm, là bài “Get Back” của The Beatles.
Có một số bài hát phải nghe ở thành phố thuộc về nó, mới càng có cảm xúc.
“Jojo was a man who thought he was a loner
Jojo nghĩ rằng anh ta là một người cô đơn
But he knew it wouldn’t last.
Nhưng anh ấy biết nó sẽ không kéo dài lâu…”
Bầu không khí bốn phía trở nên rực cháy.
Nam nam nữ nữ đứng bên quầy bar cầm ly rượu uốn éo người.
Trong góc phòng, bàn tay Lê Phù đang chậm rãi mở ra, ngón tay kéo lòng bàn tay di chuyển về phía cơ ngực của Châu Ánh Hi. Ban đầu cô còn có chút thẹn thùng, nhưng lúc sờ lên, vậy mà lại không biết xấu hổ hưởng thụ, thậm chí còn muốn sờ lâu hơn một chút. Bỗng nhiên, gò má cô nóng lên, đầu ngón tay run rẩy.
Hình như cô chạm phải ngực anh.
Còn nghe được một tiếng thở dốc nặng nề xen lẫn trong tiếng nhạc.
Không cần ngẩng đầu, Lê Phù cũng biết lúc này ánh mắt Châu Ánh Hi nóng bỏng cỡ nào.
“Sờ xuống, sờ xuống nữa...” Ngô Thi uống thêm vài ngụm, tâm trạng hưng phấn nổi lên, lắc lắc bả vai và thắt lưng, giơ ly rượu vừa ngâm nga vừa ồn ào.
Mà Đàm Tự vẫn luôn quan sát biểu cảm của người anh em, thật sự là thuyết minh hoàn mỹ cái gì gọi là: Đắc ý trong thầm lặng.
Tất cả bầu không khí bên cạnh đều khiến Lê Phù phấn khích, cô nhìn chằm chằm từng khối cơ bụng gợi cảm, nghiễm nhiên đã quên cô không nên tiếp tục trêu chọc người đàn ông này. Ngón tay di chuyển xuống, càng đi xuống, xúc cảm giữa ngón tay càng hưng phấn, chỉ là vừa sờ tới khu tam giác, thanh âm lạnh như băng đánh gãy hứng thú của cô.
“Đã hết 30 giây.”
Lê Phù ngẩng đầu, thấy Châu Ánh Hi nghiêm trang cài từng cúc áo sơ mi lại.
Nhìn qua, ngược lại cô trở thành nữ quỷ ham mê sắc đẹp đàn ông, kẻ lăng nhăng còn đang suy nghĩ dang dở.
Không khí trong quán bar như bị lửa bao bọc, khá nóng, Châu Ánh Hi không mặc lại âu phục, nghiêng người khom lưng, xắn tay áo sơ mi lên cầm ly rượu, nhấp một ngụm, chiếc Rolex xanh đeo trên cổ tay săn chắc của anh.
Vừa định đặt ly rượu xuống, anh nghe thấy bên tai truyền đến tiếng lẩm bẩm bất mãn: “Cái đồ keo kiệt.”
Anh quay đầu lại, thấy Lê Phù mất hứng ngồi xuống bên cạnh Ngô Thi.
Chính câu cửa miệng “Đồ keo kiệt” của cô, kéo Châu Ánh Hi quay về nửa sau ký ức đêm qua.
Là sự khiêu khích vượt quá giới hạn, kích thích và mất đi ý thức của cô.
“Sweet Loretta Martin thought she was a woman
Người yêu Loretta Martin nghĩ rằng cô ấy là một người phụ nữ
But she was another man
Nhưng cô ấy là một người khác…”
Trống, âm nhạc như cùng nhau xuyên vào trong hình ảnh đêm qua, nước mưa rơi nhẹ chảy xuống qua lớp thủy tinh, cổ Châu Ánh Hi bị Lê Phù cắn chảy máu. Mà cô cũng bị vây trong một loại kích thích quỷ dị, không cho phép anh trốn, ngồi trên người anh, bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của anh.
Rượu kích thích dục vọng, cũng khiến cô trở nên nghịch ngợm.
Cô cởi từng cúc từng cúc, cho đến khi áo sơ mi an toàn mở ra, trong mắt cô thấy một khe rãnh tràn ngập sức mạnh. Cô dùng bàn tay trượt xuống theo chỗ phồng lên nhất, lòng bàn tay bị cơ bắp của anh chà xát nóng lên, kích thích thần kinh của cả hai.
Tiếng thở của anh càng ngày càng nặng.
Lúc Lê Phù sắp sờ đến chỗ riêng tư hơn, ngón tay bị một đồ vật ngăn trở, ngũ quan cô nhăn lại, muốn đẩy vật cản ra. Châu Ánh Hi thấy cô nực cười đến mức tự kéo khóa của mình, anh dùng chút lý trí cuối cùng cầm lấy cổ tay cô: “Lê Phù, em có biết tôi là ai không?”
“Đương nhiên tôi biết anh là ai.” Cô nheo mắt lại, rất giống chú hồ ly nhỏ hớp hồn người khác.
“Tôi là ai?”
“Anh là… Đồ keo kiệt…”
Cạch, là tiếng khóa kéo rơi xuống.
Trong quần âu là một chiếc quần lót màu trắng, gắt gao bao bọc lấy vật cứng, Lê Phù uống say dường như xuất hiện ảo giác, cô như đang đi trong rừng núi. Đột nhiên, cô rất muốn dùng đầu ngón tay chạm vào vật lạ, xúc cảm rất kỳ diệu, hơi cứng lại hơi mềm, cô cười híp mắt xoay bả vai.
“Nấm, nấm lớn…”
Châu Ánh Hi bị đè dưới người cô, cụp mắt, thấy thân dưới của Lê Phù đi xuống cọ chân anh. Lúc di chuyển, hai chân anh bị bờ mông mềm mại, chỗ riêng tư ấm áp của cô cọ xát đến căng thẳng.
Đầu Lê Phù càng cúi càng thấp, hơi mở ra đôi môi phấn nộn, muốn ăn cây nấm lớn mê người kia.
Khi môi cô càng dán càng gần, cả người như mất hết sức lực, ngã xuống trên người người đàn ông.
“Get back, get back.
Quay lại, quay lại.
Back to where you once belonged
Trở về nơi anh từng thuộc về...”
Tiếng kim loại chói tai khiến Châu Ánh Hi trở lại hiện thực, anh lẳng lặng nhìn chằm chằm Lê Phù đang cười đùa với Ngô Thi, trong lòng hiện lên chút kiêu ngạo, như đang tức giận, giận cô là “cô gái hư hỏng” đùa giỡn anh xong thì không chịu trách nhiệm.
Anh nhấp liên tục mấy ngụm rượu, cho bớt nóng.
Xuyên qua đám người ồn ào, Ngô Thi đi đến ngõ nhỏ ở cửa sau, cô ấy lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, bật lửa, dựa vào vách tường hút.
Bên trong ngột ngạt, cô ấy muốn hít thở không khí.
Nhưng trong chốc lát, bên cạnh có thêm một bóng người.
Ngô Thi liếc mắt, là Đàm Tự, anh ấy cũng châm một điếu thuốc.
Sương khói lượn lờ, che mờ khuôn mặt hai người.
Liếc mắt một cái là có thể hiểu được tâm tư của Đàm Tự, Ngô Thi búng tàn thuốc: “Tôi không có hứng thú với anh.”
Đàm Tự cười với cô ấy: “Chưa thử, sao biết không có hứng thú?”
Ngô Thi nhìn chằm chằm anh ấy, ngón tay kẹp điếu thuốc, lạnh lùng ý bảo anh ấy cút ngay.
Đàm Tự rất thức thời, nghiêng người tránh ra một con đường.
Ngô Thi đi tới bên thùng rác, dập tắt điếu thuốc, vừa định đi vào quán bar, lại bị Đàm Tự túm lại, nhíu mày, nói: “Tâm sự thêm chút đi, cho thầy Châu và em gái Lê của cậu ấy không gian.”
Nhìn bóng người đi lại trong cửa, Ngô Thi do dự, thu chân lại.
…
Đôi nam nữ ra ngoài hút thuốc, rất lâu không quay lại. Trong phòng chỉ còn lại Lê Phù và Châu Ánh Hi ngồi đối diện nhau, vốn dĩ Lê Phù định đi cửa sau tìm Ngô Thi, nhưng lại nhận được tin nhắn Wechat của Ngô Thi.
Thi: [Tớ không quay lại đâu, cậu với thầy Châu uống đủ thì tự về đi. Chú ý an toàn.]
Lại làm ra cái chuyện này.
Lê Phù hơi tức giận nắm chặt di động, cô cũng không có tâm tư tiếp tục ở lại quán bar, vì vậy hỏi Châu Ánh Hi ngồi đối diện: “Muộn rồi, tôi phải về, anh có muốn về không?”
Châu Ánh Hi vô thức uống thêm hai ly cocktail, lỗ tai anh đỏ bừng, anh gật đầu với vẻ mơ hồ: “Được.”
Anh cầm bộ âu phục trên sofa lên, vắt giữa cánh tay, ra ngoài cùng Lê Phù.
Lúc đẩy cửa ra, cuối cùng tai hai người cũng được yên ổn.
Lê Phù không dính chút cồn nào vô cùng tỉnh táo, nhưng lần này người không tỉnh táo đổi thành Châu Ánh Hi, hai chân anh rõ ràng đứng không vững. Lê Phù quay đầu lại, lo lắng hỏi: “Châu Ánh Hi, anh có ổn không?”
Gió nhàn nhạt thổi qua tóc Châu Ánh Hi, ánh đèn góc đường chiếu lên mặt anh, trên cổ ửng đỏ, gân xanh như phồng lên do nghẽn mạch máu, làn da anh quá trắng, khiến gương mặt đỏ lên rất rõ ràng.
Anh nghiêng đầu, gật đầu: “Ừm, không sao.”
Trước khi đón xe, Lê Phù hỏi Châu Ánh Hi khách sạn ở đâu, nhưng anh ấp úng nói không rõ, hiển nhiên là say rồi. Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể dựa vào thẻ phòng để biết thông tin khách sạn: “Tôi có thể lục túi anh, tìm thẻ phòng không?”
“Ừm.” Đầu anh cúi xuống.
Lúc Lê Phù lục túi âu phục, Châu Ánh Hi nghiêng người, làm cô sợ tới mức vội ôm eo anh, anh cúi xuống, hô hấp hơi trầm: “Tôi muốn về nhà.”
“…” Lê Phù lườm anh một cái, cô gấp đến độ thò tay vào túi quần anh lấy thẻ phòng: “Anh đừng có chơi chiêu này, anh đừng có hòng bước vào nhà tôi nửa bước.”
Châu Ánh Hi đứng yên tại chỗ, mặc cho Lê Phù sờ tới sờ lui trong túi mình. Chất liệu quần âu không dày, trong lúc cô sờ soạng, ngón tay không ngừng chạm vào da đùi anh.
Đường phố yên tĩnh không bóng người, nam nữ bên góc đường như đang làm chuyện gì xấu hổ.
Có lẽ cơ thể anh nhạy cảm với Lê Phù, Châu Ánh Hi thở hổn hển, bắt lấy cổ tay cô: “Đừng sờ lung tung.”