Sau khi cửa mở ra, âm nhạc trong loa càng đinh tai, đến sàn nhà cũng chấn động.
Châu Ánh Hi đi theo sau, dùng thân phận chủ nhân quét dọn qua phòng, thấy trên thảm, trên bàn đều là đạo cụ party, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén. Tiểu Bao Phù cũng đeo khăn quàng cổ nơ bướm đáng yêu, nó biết anh, chạy từ trong phòng ăn ra cọ cọ chân của anh.
Châu Ánh Hi cười sờ sờ đầu, nó vui vẻ cọ móng vuốt lên người anh.
“Tiểu Bao Phù, không được vô lễ.” Lê Phù ôm nó vào trong ngực, sau đó để nó sang một bên chơi.
Châu Ánh Hi nhìn cô: “Nó thích tôi thôi mà, sao lại mắng nó.”
Lê Phù không đứng dậy, chỉ nói: “Quên giũa móng tay cho nó, sợ làm hỏng quần áo của anh.”
Nhìn bóng cô, Châu Ánh Hi thở phào nhẹ nhõm, sau đó vòng qua trước mặt cô: “Chúng ta đến phòng sách nói chuyện.”
Bởi vì Ngô Thi không tới, cho nên người ở trong với Châu Ánh Hi mà nói đều là gương mặt lạ lẫm, nhất là mấy nam sinh nước ngoài, cũng chưa từng gặp qua ở sinh nhật Ngô Thi. Nhưng chơi rất điên, ca hát, hưng phấn gào thét đến đinh tai nhức óc.
Anh vặn nắm cửa phòng sách, đẩy cửa vào, dường như có sự tức giận tích tụ trong lòng bàn tay.
Lê Phù đi vào theo, khoảnh khắc đóng cửa lại, cuối cùng bên tai cũng yên tĩnh lại.
Phòng sách yên tĩnh u ám đến nỗi chỉ chứa được bóng dáng hai người.
Châu Ánh Hi ấn mở chiếc đèn bàn kiểu dáng cổ trên bàn, anh đưa lưng về phía Lê Phù, cởi áo khoác bị nước mưa làm ướt tay áo ra trước, run rẩy. Sau đó treo lên giá áo, từ trước đến nay con người anh đều như thế, làm gì cũng chậm rãi.
Anh nghiêng người đứng bên cạnh tủ quần áo, hỏi: “Tôi muốn thay quần áo, được không?”
“Được.” Sau đó, Lê Phù quay lưng lại.
Châu Ánh Hi ném áo sơ mi trắng trên người lên ghế, để trần thân trên, lấy từ trong tủ ra một chiếc áo sơ mi trắng mới tinh, vừa cài xong nút áo, anh cố ý lao về phía Lê Phù: “Em nghĩ thế nào?”
Lê Phù cho rằng anh thay quần áo xong, xoay người, lại thấy áo sơ mi của anh vẫn mở rộng. Tuy ánh sáng mờ ảo, nhưng vẫn có thể thấy rõ thắt lưng gầy gò và đường cong mượt mà trên ngực, trên bụng của anh trong áo sơ mi. Lúc cô ngước mắt lên, vừa khéo đối diện với ánh mắt của anh, nhưng nó không ôn hòa như trước, mà có chút chiếm hữu nóng rực.
Sau khi nhìn nhau một lúc ngắn ngủi, Lê Phù lia mắt sang một bên, cô đỡ cái ghế bên cạnh, cúi đầu suy nghĩ một chút, nói: “Sorry, hai ngày nay vẫn không tìm anh, là bởi vì tôi còn đang xem nên trả lời anh như nào.”
“Khó vậy sao?” Châu Ánh Hi vừa cài nút vừa nhìn cô chằm chằm, khẽ cười một tiếng.
Nước mưa chảy xuống theo thủy tinh trong suốt.
Tí tách tí tách.
Ánh mắt Lê Phù tối sầm lại.
Nếu đổi lại là người khác, cô sẽ không rối rắm như vậy, nhưng chính bởi vì đối phương là Châu Ánh Hi, một nam sinh dịu dàng đến mức không ai nỡ nói ra lời tàn nhẫn nào với anh. Nên hai ngày nay, cô vẫn luôn điều chỉnh lời nói thích hợp để trả lời anh, không ngờ, anh lại đột ngột chạy tới trong đêm mưa đòi một lời giải thích.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Châu Ánh Hi cụp mắt xuống, cười nhạo bản thân: “Khó xử như vậy, chắc là đang nghĩ cách từ chối tôi rồi.”
Lê Phù vẫn cúi đầu, mím môi, sau đó ngước mắt lên: “Tôi không biết nói như này có khiến anh tổn thương không.” Ngón tay ấn ra dấu tay nhàn nhạt trên sofa, im lặng vài giây, cô nói tiếp: “Tôi chỉ coi anh là bạn thôi.”
Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, thậm chí trong giọng nói không nghe ra ý từ chối người khác.
Nhưng rơi vào tai Châu Ánh Hi lại lạnh lẽo thấm vào da thịt. Thật ra anh đã chuẩn bị tốt để nghe câu từ chối, nhưng tận tai nghe thấy, vẫn đột ngột cảm thấy cảm giác bất lực hít thở không thông.
Lê Phù từng từ chối rất nhiều người, nhưng chưa bao giờ có cảm giác tội lỗi như lúc này: “Thật xin lỗi, tính cách của tôi có thể hướng ngoại hơn các cô gái bình thường, có đôi khi sẽ cho anh một số ảo giác, bao gồm cả trò chơi đêm đó ở Edinburgh.”
Cô áy náy xin lỗi hai lần.
Châu Ánh Hi ngẩng đầu, ánh mắt hơi tối lại: “Em không cần xin lỗi tôi, cho dù không có trò chơi đêm đó ở Edinburgh, tôi cũng sẽ tìm cơ hội tỏ tình với em.” Anh chỉ muốn nói hết những lời trong lòng mình: “Bởi vì tôi thích em, mới muốn tới gần em, giúp đỡ em, mới muốn dẫn em đi Edinburgh, mới tình nguyện chơi trò chơi cá vàng với em.”
Anh xé toạc tim mình ra cho người mình thích xem, không hề giữ lại chút gì.
Lê Phù sững sờ một lúc lâu, những nam sinh trước đây tỏ tình với cô, hoặc phô trương, hoặc mạnh mẽ, chỉ có anh, dịu dàng lịch sự đến mức cô rất sợ nói thêm một chữ sẽ khiến anh tổn thương. Người đàn ông đứng cạnh bàn đọc sách kia, một nửa thân hình ẩn trong bóng tối, nhưng rất khó che giấu việc anh trông như một kẻ thất bại cô độc.
“Cảm ơn anh đã thích tôi.” Cô thật sự không biết nên trả lời như nào, nhưng trong đầu xuất hiện một câu như vậy, nói xong, mới cảm thấy có chỗ nào là lạ.
Cô không ngẩng đầu, chỉ thấy bóng dáng dưới đáy mắt chậm rãi đi về phía mình, cho đến khi đôi chân thon dài đột ngột dừng lại, giọng nói cực kỳ dịu dàng vang lên trên chóp mũi cô: “Em ưu tú như vậy, đương nhiên đáng được yêu thích. Chỉ cần em không xóa tôi, tôi vẫn còn cơ hội, đúng không?”
Bị hơi thở của anh vây lại, tim Lê Phù căng thẳng, thất thần gật gật đầu: “Ừm.”
Bỗng nhiên, thân hình trước mắt lại cúi xuống một chút, che khuất một nửa ánh sáng trước mắt cô, giọng Châu Ánh Hi càng thấp hơn: “Bắt đầu từ hôm nay, em cứ tận hưởng cảm giác được theo đuổi là được, có thể thử thách tôi, kiểm tra tôi. Thử xem một tháng, hai tháng, hoặc nửa năm sau, tôi có thể làm bạn trai của em không.”
Lê Phù nhướng mày, nhẹ nhàng trừng mắt nhìn anh: “Châu Ánh Hi, anh nhất định phải nghiêm túc như vậy sao?”
“Lê Phù.” Châu Ánh Hi không vui nhíu mày, ra vẻ nghiêm túc: “Con người tôi làm gì cũng rất nghiêm túc, thế giới của tôi cũng rất đơn giản, không như em…” Anh hất cằm ra ngoài cửa: “Nhiều bạn bè như vậy.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đồ ghen tuông lòng dạ hẹp hòi, Lê Phù lười để ý, đầu óc loạn lên, cô xoay người đi về phía cửa, chỉ là tay vừa định nắm tay nắm cửa, sau lưng lướt qua một cơn gió, còn mang theo mùi nước hoa quen thuộc. Châu Ánh Hi duỗi cánh tay ra, vòng qua sau lưng cô, cầm tay nắm.
Cả người lập tức bị anh bao vây.
Đây là lần đầu tiên cô bị cảm xúc công kích trên người anh làm cho run rẩy.
Còn có chút thẹn thùng.
Châu Ánh Hi cúi đầu, theo ánh sáng yếu ớt, anh thấy Lê Phù hình như đang đỏ mặt, không biết nghĩ tới gì, anh cúi đầu hừ một tiếng: “100 người đàn ông? Đúng là mạnh miệng thật nhỉ.”
Sau đó, anh ngẩng đầu lên, mở cửa phòng ra ngoài.
100 người?
Mạnh miệng?
Lê Phù đuổi theo, kéo góc áo anh, muốn hỏi cho rõ ràng: “100 người đàn ông gì cơ?’
Châu Ánh Hi dừng bước, không quay người lại, sống lưng thẳng tắp, hiếm khi nắm quyền chủ động, cố ý trêu chọc cô bằng “Bí mật trò chơi cá vàng”. Anh cố tình bổ sung một câu: “Em rất to gan, rất biết quyến rũ tôi.”
“…” Đột nhiên Lê Phù có cảm giác nghẹt thở gấp gáp, nóng nảy: “Châu Ánh Hi, anh nói rõ ràng chút đi.”
Áo sơ mi bị cô kéo hiện ra nếp nhăn, Châu Ánh Hi vẫn bình tĩnh lắc đầu: “Không nói.”
Lê Phù nóng nảy muốn đạp anh một cái: “Châu Ánh Hi, anh bị trừ điểm rồi.”
Châu Ánh Hi không ngại ngoái đầu lại cười: “Không sao, sau này tôi có lòng tin sẽ được cộng.” Anh lại nhìn về phía phòng khách, bầu không khí náo nhiệt rơi vào mắt: “Tôi ra ban công chơi với Tiểu Bao Phù, không quấy rầy em và bạn tốt của em.”
“…” Lê Phù trơ mắt nhìn anh đưa chú cún của mình ra ban công.
Cuối cùng, bạn tốt gọi Lê Phù về bàn ăn, tiếp tục hòa vào không khí.
Chỉ là tâm trạng hoàn toàn trái ngược với vừa nãy.
20 phút sau, Lê Phù phát hiện Châu Ánh Hi thật sự không đi, vẫn chơi đùa ngoài ban công.
Lúc này, chuông cửa vang lên, cô chạy đi mở cửa, là anh trai giao hàng Trung Quốc, nói là có một khách hàng họ Châu đặt cơm, cô liếc mắt nhìn mặt đất, đại khái có 6, 7 cái hộp bị dây thừng buộc chặt.
Mấy nam sinh giúp xách vào bàn ăn, còn hỏi Lê Phù là ai mua.
Cô liếc mắt nhìn người đàn ông ném bóng chơi cùng chó ngoài ban công, lạnh lùng đáp lại: “Một tên quấn người.”
Ngoài ban công, Châu Ánh Hi làm như không có việc gì ngồi dưới đất chơi đùa với Tiểu Bao Phù, ban công rất rộng rãi, đủ cho một chú chó chạy tới chạy lui. Ngoài cửa sổ là cơn mưa phùn, Tiểu Bao Phù ngậm quả bóng ném đi về.
Anh sờ đầu nó, khen ngợi nó, sau đó tiến đến trước mắt nó, như đang làm giao dịch bí mật: “Con để cho ba là ba con, ba sẽ mua cho con rất nhiều rất nhiều đồ ăn ngon, có được không?”
Tiểu Bao Phù sủa hai tiếng, không ngừng vẫy đuôi.
Anh đơn phương hiểu rằng nó rất vui.