Ban đêm Luân Đôn còn cuốn hút hơn ban ngày, ánh trăng giấu trong mây, lại không che được bóng đêm như minh châu. Trên con phố dài đan xen với những bóng đèn, nằm trên sofa ngoài ban công, thoáng ngẩng đầu còn có thể thấy vòng đu quay màu hồng tím.
Hai chữ lãng mạn đã không đủ để hình dung cảnh đêm rộng lớn trước mắt Lê Phù.
Trong vài giây, cô thay mình vào bộ phim nghệ thuật tình cảm mà không hào nhoáng.
Giữa chừng, Châu Ánh Hi vào nhà một lần, lúc đi ra ban công, trong tay vắt một chiếc áo khoác dài, đưa cho Lê Phù: “Buổi tối lạnh, khoác thêm đi.”
Áo len trên người quả thật không đủ giữ ấm, Lê Phù vừa lạnh đến rụt người lại, chỉ là cô không ngờ Châu Ánh Hi lại cẩn thận như vậy. Cô nói một tiếng “Cảm ơn”, sau đó nhận lấy áo khoác khoác lên người. Cùng với sự ấm áp bao bọc trên người cô còn có một mùi hương nhàn nhạt, cô ngửi ra được là Skandinavisk [Chương 4: Hòn đảo cô độc] (*), chút hương hoa hồng và rêu ẩm, dịu dàng lưu luyến.
(*) Skandinavisk Kapitel 4: Hòn đảo cô độc: Một dòng nước hoa của hãng Skansinavisk.
Là nhãn hiệu Bắc Âu mà cô rất thích, không ngờ anh cũng thích.
Nhưng đúng là rất hợp với anh.
Ghế nằm quá thoải mái, Lê Phù suýt ngủ thiếp đi.
Cũng lạ, nằm trên giường thì mất ngủ, ở ban công gió đêm lành lạnh lại buồn ngủ.
Là đề tài Châu Ánh Hi khơi lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
“Tại sao phải tránh tôi?”
Lê Phù bỗng mở mắt, trong lòng căng thẳng, cô không nghĩ tới người từ trước đến nay luôn cho người ta cảm giác ôn hòa trầm ổn như anh lại nói trắng ra như thế.
“Có sao?” Lê Phù vẫn đang giả vờ bình tĩnh.
Ánh mắt trầm ngâm, lạnh lùng của Châu Ánh Hi chính là đáp án.
“Ừm, xem như là có một chút.” Thật ra Lê Phù cũng không thích quanh co lòng vòng, nếu anh hỏi, cô cũng sẽ thẳng thắn trả lời: “Lúc trước mới quen anh, cũng không hiểu rõ vòng tròn của anh, nên luôn dẫn anh đi chơi cùng. Nhưng kể từ khi đến Edinburgh, chứng kiến vòng tròn anh đang sống, tôi mới ý thức được, anh và chúng tôi không chung một vòng tròn. Nếu cứ cố chấp tụ tập với nhau, cũng sẽ không thật sự thoải mái, nên trong khoảng thời gian này không liên lạc với anh.”
Châu Ánh Hi mong chờ nhìn ánh mắt của cô, trong bình tĩnh là sự nghi ngờ không vui: “Ai nói với em, tôi không vui khi chơi chung với mọi người?”
Lê Phù ngẩn người: “Không ai nói cả, là tự tôi nghĩ vậy.”
Trong ban công yên tĩnh truyền đến tiếng cười nhẹ.
“Xem ra, chúng ta quen biết không lâu, nhưng em đã thấy em rất hiểu tôi.”
“…”
Lê Phù lại giật mình, lần này, cô không lên tiếng nữa.
Sau đó, Châu Ánh Hi hơi nghiêng người về phía cô: “Tôi nghĩ tôi cần giải thích với em hai chuyện. Một, về vấn đề vòng tròn mà em nghĩ, trong lòng tôi, em và bạn bè em đều vô cùng ưu tú, đều là sinh viên top đầu Cambridge và Oxford, nếu so sánh ra thì tôi còn chẳng bằng mọi người. Hai, em nói tôi chơi cùng mọi người không vui vẻ, tôi nghĩ em có hiểu lầm gì đó, chỉ là tính cách tôi không phóng khoáng, nhiều khi biểu hiện không thú vị thôi, nhưng mỗi lần cùng chơi cùng mọi người tôi đều rất vui vẻ.”
Có lẽ là sự dịu dàng, nho nhã từ trong xương cốt anh, trời sinh đã có năng lực khiến người khác mềm lòng. Khi giải thích đâu vào đấy tấm lòng mình, ý thức của Lê Phù như bị dịu dàng cắn nuốt từng chút một.
Trong phút chốc, dường như cô cảm thấy mình đã làm sai chuyện gì, áy náy với anh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Không biết nên nói gì với Châu Ánh Hi, vì vậy cô chỉ có thể ngẩn người nhìn cảnh đêm.
Yên lặng lúc lâu, chỉ có tiếng gió đêm thổi qua cây xanh xào xạc.
Nhưng lời trong lòng Châu Ánh Hi còn chưa nói hết, đáy lòng anh có một trở ngại, anh nóng lòng vượt qua. Tuy biết chuyện này không thể nóng vội, nhưng ít ra, anh cảm thấy mình không rụt rè, ngượng ngùng che giấu cảm xúc nữa.
“Lê Phù, em cố ý tránh mặt tôi, có phải bởi vì trò chơi đêm ở Edinburgh đó không?”
Trí nhớ mẫn cảm bị gợi lại, Lê Phù hoảng hốt thở gấp, cô vén sợi tóc bị thổi loạn ra sau tai, hạ mắt nói: “Đúng là con người tôi uống nhiều rượu sẽ hơi điên điên, khả năng còn có thể làm ra chút chuyện khác người. Hiện tại nhớ lại, tôi thật sự không nên lôi anh vào cái trò chơi cá vàng.”
Ánh trăng thưa thớt chiếu lên người cô, ánh mắt Châu Ánh Hi bình tĩnh: “Em đã nói trước khi mặt trời mọc, chúng ta sẽ quên chuyện xảy ra buổi tối, tôi làm được rồi, sao em còn muốn trốn tôi?”
Lê Phù không cách nào mở lời.
Sau khi thở phào nhẹ nhõm, Châu Ánh Hi cố giữ cho tâm trạng mình bình thản: “Được, vậy tôi hỏi em theo cách khác.”
Dừng một lát, anh tiếp tục hỏi: “Có phải em cảm thấy tôi thích em, nên ngay cả làm bạn với tôi cũng không thể?”
Lê Phù đột nhiên choáng váng, cô như bị đóng đinh giữa không trung, thiếu chút dưỡng khí.
Cũng không biết trả lời thế nào cho hợp.
Không đợi cô phản ứng lại, Châu Ánh Hi lên tiếng.
Lần này không phải hỏi, mà là truyền tải suy nghĩ của mình đến bên tai cô: “Đúng, tôi có cảm giác với em.”
Lê Phù lại kinh ngạc, tim đập cực nhanh. Giác quan thứ sáu của phụ nữ rất chuẩn, sau đêm ở Edinburgh, đúng là cô cảm giác được sự tồn tại của Châu Ánh Hi với mình không giống với bạn bè. Cộng thêm trò hề sau khi say, cô vô thức muốn tránh xa anh.
Châu Ánh Hi còn chưa nói xong, ánh mắt chân thành chậm rãi chuyển từ ôn hòa sang nóng bỏng: “Em rất khác với những nữ sinh tôi từng biết, em rất độc lập, rất ưu tú, cũng rất cởi mở, rất nhiệt tình, có rất nhiều điểm khiến tôi động lòng. Mà thích một người thì không khống chế được, nên tôi thường không nhịn được muốn tới gần em.”
Giọng nói của anh quá mềm mại, so với gió đêm nhè nhẹ càng nhẹ nhàng hơn, giống như lông vũ rơi vào trong lòng cô.
Lê Phù mím môi, ngón tay vô thức nắm lấy áo khoác.
Giữa ghế nằm chỉ cách một cái bàn gỗ nhỏ, tiếng hít thở của hai người trong đêm khuya rất rõ ràng.
Cũng gợi lên chút mập mờ.
Ánh mắt Châu Ánh Hi không rời khỏi người Lê Phù: “Hôm đó tôi gặp người bạn tên Jack của em ở phòng tập thể thao, nói chuyện với cậu ấy về em, cậu ấy nói trước đó có người theo đuổi em, đạp phải bãi mìn của em, em lập tức xóa đối phương.” Bỗng nhiên, anh thấp giọng: “Vậy, em sẽ xóa tôi sao?”
Ánh mắt của anh giống một con chó lớn vẫy đuôi cầu xin sự thương xót.
Rõ ràng chỉ muốn đến ban công hít thở không khí, Lê Phù không nghĩ tới không chỉ không hít thở được không khí, ngược lại còn làm mình nghẹt thở. Cô nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt của Châu Ánh Hi, nếu đổi lại là người khác, cô lập tức có thể ném ra những lời vô tình, nhưng đối mặt với đôi mắt ôn hòa thậm chí vô tội như vậy, cô không nói thành lời.
Chẳng qua, trong lòng cô rầu rĩ: “Khuya rồi, tạm thời tôi chưa nghĩ về những chuyện này, ngày mai nói tiếp, được không?”
Châu Ánh Hi cười: “Được.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chỉ là lúc đứng lên, anh che dạ dày, nhíu mày đau đớn than nhẹ một tiếng.
Lê Phù lo lắng vô thức đỡ lấy cánh tay anh: “Vừa mới ăn cháo xong, anh chưa uống thuốc sao?”
Châu Ánh Hi cúi đầu, nhìn cô: “Phải uống trước khi đi ngủ.”
“Ừ, thế anh nhanh vào nhà uống thuốc đi.”
“Được.”
Châu Ánh Hi được Lê Phù đỡ, chậm rãi đi vào phòng, tay vừa đặt lên nắm cửa, anh đột nhiên dừng bước.
Anh còn một câu muốn nói với cô: “Lê Phù.”
“Hả?” Lê Phù mờ mịt ngẩng đầu: “Chuyện gì?”
Vẻ dịu dàng trên mặt Châu Ánh Hi đọng dưới đáy mắt: “Có thể cho tôi một cơ hội theo đuổi em không?”
“…”
Hai người đứng rất sát nhau, độ ấm trên người anh bao bọc Lê Phù từ phía trên, nhưng cô cũng không ỷ lại hay hưởng thụ, mà tạm thời đẩy anh ra xa: “Có thể trả lời anh muộn chút được không?”
“Được.” Châu Ánh Hi tôn trọng cô, cũng sẵn lòng đợi.
…
Ngày hôm sau, trong căn hộ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ánh mặt trời lười biếng chiếu xuống sàn nhà rộng rãi trong suốt.
Lúc Lê Phù và Châu Ánh Hi về phòng đã gần hai giờ, đương nhiên Ngô Thi trở thành người đầu tiên rời giường. Tinh thần cô ấy dồi dào làm bữa sáng cho hai người bạn, vừa ngâm nga vừa nướng bánh mì.
Đột nhiên, chuông cửa vang lên.
Ngô Thi hơi hoảng hốt, lúc không biết có nên mở cửa hay không, Châu Ánh Hi đã tỉnh dậy nghe thấy tiếng động ngoài phòng nên đi ra, đầu tiên là chào hỏi cô, sau đó mở cửa.
Đàm Tự vừa thay giày vừa nói: “Hơn nửa đêm gửi Wechat bảo tớ hôm nay lái Maybach đưa cậu đi Cambridge. Không phải cậu Châu nhà chúng ra rất thích ngồi xe lửa sao?”
“Đưa tớ đi khó lắm à?” Châu Ánh Hi lạnh lùng nói.
Chìa khóa xe còn chưa đặt xuống, Đàm Tự đã vỗ mặt anh trêu chọc: “Nhìn vành mắt thâm quầng này, nhìn sắc mặt ủ rũ của cậu, sao thế? Bị em gái Lê đuổi ra ngoài rồi à?”
Châu Ánh Hi dùng ánh mắt ý bảo anh ấy trong nhà còn có những có người.
Đàm Tự phản ứng lại, thò đầu ra phía sau, lại thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng trong phòng bếp, một chữ bà mẹ suýt buột miệng khỏi mồm, nhưng anh ấy luôn luôn ghi nhớ quy củ không cho phép nói tục trong căn hộ này, chỉ dùng khuỷu tay đẩy Châu Ánh Hi: “Ai vậy? Nhìn khá quen mắt.”
Châu Ánh Hi nói: “Bạn của Lê Phù, Lê Phù cũng ở đây. Lát nữa, cậu đưa ba bọn tớ đến Cambridge.”
Thì ra sai mình như tài xế, Đàm Tự cố nén câu chửi tục, nặn ra khuôn mặt tươi cười: “Không sao, cậu hạnh phúc, tớ sẽ vui vẻ.”
Ngô Thi đứng một bên, đại khái đã hiểu được quan hệ của họ.
Nhưng mà, từ vẻ ngoài và ấn tượng đầu tiên mà nói, cô ấy không quá thích người đàn ông toàn gân toàn thịt này. Cô ấy chỉ cười lễ phép chào hỏi anh ấy, sau đó hỏi Châu Ánh Hi: “Thầy Châu, dạ dày thầy có khá hơn chút nào chưa? Muốn uống sữa hay nước ép?”
“Sữa là được rồi, cảm ơn.”
“Không có gì.”
Sau khi nhìn chằm chằm người đẹp mấy lần, Đàm Tự vỗ ngực Châu Ánh Hi: “Cậu sao vậy? Đau dạ dày? Sao tớ không biết?”
Ngô Thi trong phòng bếp cũng nghe thấy, hai mắt cô ấy liếc liếc, cười hừ một tiếng.
Đàm Tự cũng là một tay lão luyện trong tình trường, dùng đầu ngón chân cũng có thể hiểu chút mưu kế này, anh ấy ghé vào tai Châu Ánh Hi, cười đê tiện, nói: “Phân nhóm không thêm tớ, Châu Ánh Hi, cậu đúng là đồ chó. Lần sau nhớ thêm tớ vào nhóm nhỏ đấy, nói không chừng tớ còn có thể bày mưu tính kế cho cậu.”