Hạ An nghe thấy sau lưng truyền đến một tiếng bụp, như thể ai đó đã làm rơi máy nhưng không sao, quan trọng là giảm giá 20%.
Du lịch, điều quan trọng nhất là độc lập về kinh tế.
Qua tấm kính phản chiếu của tủ rượu, cô nhìn thấy ánh mắt hiện rõ sự do dự và kinh ngạc của Dư Thần, cánh tay của người đàn ông dường như đang động đậy, cô đoán anh muốn thoát ra nên càng ra sức nắm chặt hơn, dán chặt vào trước người.
Nếu chần chừ, sẽ thua cuộc.
Cuối cùng, dựa vào miệng lưỡi biết ăn nói của mình, Hạ An đã thuê được địa điểm hoàn hảo cho Live House trong lòng cô.
Vừa đi ra ngoài, cô liền vội vàng buông tay ra, buông cánh tay ban nãy vẫn còn ôm chặt trong lòng không muốn buông ra.
Ban nãy nóng máu, suýt chút nữa quên mất rằng người đại diện có thể xem lại phần kiểm duyệt.
Cô ra hiệu và hỏi đạo diễn: "Có thể cắt được không?"
"Cô đoán xem."
Hạ An thở dài, Hà Lâm cũng đuổi theo cô, vẻ mặt cậu ấy đã ấm ức rồi: "Chị Tiểu An, chị đã vất vả rồi, vì tiết kiệm kinh phí cho mọi người mà còn phải diễn cái vai này nữa."
Hạ An gật đầu thuận theo, thầm nói rằng cũng không phải đóng vai gì, chúng tôi thực sự, thực sự là vợ chồng.
Không thể ngờ đúng không.
Khi mọi người trở lại gian hàng thịt nướng, Hạ An vốn dĩ nghĩ rằng nó sẽ khá náo nhiệt nhưng không ngờ là không có ai đến.
Sau mười lăm phút, các quầy hàng khác lần lượt bắt đầu đỏ lửa nhưng bên họ vẫn chưa mở cửa.
Hà Lâm có chút lo lắng: "Chuyện gì đây, làm sao không có người tới?"
"Chắc là chúng ta mới mở nên không dám thử."
"Vậy phải làm sao đây, chúng ta đi kêu gọi đi?"
Hạ An suy nghĩ một lúc, thấy rằng xiên đầu tiên của Hiểu Dương cũng đã sắp xong rồi, cô đột nhiên nghĩ ra một cách.
"Hà Lâm, cậu cầm xiên thịt nướng ăn thử trước đi."
"Còn có chuyện tốt như vậy sao?"
"Ừm, ngồi vào bàn trước mặt chúng ta là được, lấy một ly nước và mấy xiên thịt, muốn ăn gì thì lấy cái đó."
Hà Lâm tiêu hao rất nhiều calo, cho nên cậu ấy đã có chút đói bụng, nghe vậy vội vàng cầm lấy thịt nướng và cánh gà, ở nơi cách đó không xa bắt đầu ăn.
Kỹ năng nấu nướng của Hiểu Dương rất tốt, cộng với việc Hà Lâm rất thích ăn, mùi vì của xiên thịt rất ngon, dần dần bắt đầu có người để mắt đến.
Hai phút sau, đơn đặt hàng đầu tiên đến
Chỉ đích danh muốn cái phần mà Hà Lâm đang ăn.
Tiêu Nhu hơi ngạc nhiên: "Cách này được đấy, không quảng cáo quá mức lại có thể tăng cường ham muốn mua hàng một cách vô hình. Đầu óc tốt đúng là được việc mà, ban nãy em chỉ nghĩ về việc mua cái loa hoặc phát tờ rơi thôi đó."
Có đơn đặt hàng đầu tiên, mọi thứ sau đó thuận lợi diễn ra, sau khi đợt khách hàng đầu tiên nhận xiên và bắt đầu ăn, những người qua đường khác thấy cũng ổn và lần lượt đến đặt hàng, mặt tiền của cửa hàng cuối cùng cũng đã náo nhiệt.
Vào thời điểm bận rộn nhất, Hạ An thậm chí còn không có thời gian để uống nước, chỉ mãi lo việc việc thanh toán hóa đơn và giới thiệu món ăn, thậm chí thỉnh thoảng còn giúp đỡ mọi người.
Dư Thần đứng ở phía ngoài nhất, khuôn mặt anh vẫn rất có tác dụng như mọi khi, thu hút ong bướm, thỉnh thoảng sẽ có vài ba cô gái trẻ kéo đến chỉ mua đồ uống của anh.
Cuối cùng, sau khi được nghỉ một chút, Hạ An kéo một chiếc ghế dài và ngồi xuống, rót một ly nước, thuận tiện giám sát anh pha chế đồ uống.
Dường như bất kể anh làm việc gì cũng có vẻ bất cần, xúc đá, điều chế, lắc lư, một loạt động tác đều uyển chuyển, thông suốt. Mí mắt rũ xuống, cổ tay áo xắn lên lộ ra những đường gân xanh rõ ràng trên cánh tay, khi mặc quần áo trông rất gầy, là một cái giá áo sống nhưng khi cởi quần áo ra, chỗ nào cũng có cơ bắp.
Cái nắp đậy lên bạc hà và chanh, người đàn ông rút ra một chiếc ống hút, anh ở trước mặt cô đậy lại.
Hạ An tặc lưỡi: "Đừng có tỏ vẻ đẹp trai."
Dư Thần nhẹ giọng nói: "Tôi đâu có tỏ vẻ đẹp trai."
Tiêu Nhu từ phía sau ghé người sát lại, cười nói: "Anh ấy vốn dĩ đã rất đẹp trai rồi."
Cuối cùng, vào lúc chín giờ tối hôm đó, họ kết thúc công việc sớm.
Lý do là tất cả các nguyên liệu đã được bán hết. Giữa chừng thậm chí còn đến siêu thị để bổ sung hàng hai lần nhưng công việc kinh doanh quá tốt, còn không dừng nữa thì mọi người sẽ kiệt sức chết mất.
Hạ An chưa bao giờ tưởng tượng rằng món thịt nướng mà cô tùy tiện đề xuất lúc đó trong một đêm lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.
Khi họ quay lại để tính toán lại tiền, cả người Tiêu Nhu gần như chết lặng: "Có nhiều như vậy sao? Nếu chúng ta tiêu ít thôi thì đã đủ cả quãng đường du lịch của chúng ta rồi, phải không?"
Hạ An cười nói: "Không đến mức đó."
"Đồ uống của thầy Dư bán đắt đến như vậy à? Mặc dù định giá của chúng ta không cao, sử dụng nguyên liệu đều tốt nhưng tỷ suất lợi nhuận của đồ uống khá cao, vậy mà lại có thể bán chạy như vậy?"
"Tôi thấy tay của anh ấy đã sắp trật khớp luôn rồi."
Trong phòng khách truyền đến một trận tiếng cười, Hiểu Dương và thầy Ngư cũng cười theo.
Dư Thần nhướn mắt: "Chỉ mới một tối thôi mà, sức lực của tôi không có tệ như vậy."
'Nạn nhân' Hạ An mang theo hận thù đang định gật đầu thì chợt nhận ra có camera nên chỉ biết kìm lòng và âm thầm đồng ý trong lòng.
Một người nặng 45kg như cô mà Dư Thần còn có thể nhấc lên được bằng một tay.
Một đêm đối với anh mà nói thực sự không phải là quá mức.
.....
Sau một ngày bận rộn, đêm đó Hạ An ngủ rất ngon, khi cô tỉnh dậy, cơ thể cô đã thoải mái hơn rất nhiều.
Sau khi ăn sáng, mọi người bắt đầu thu xếp hành lý và chuẩn bị buổi chiều đi ra biển câu cá.
Sau khi Hạ An hoàn thành công việc và trở lại phòng khách, Dư Thần đang ngồi trên ghế sô pha đọc sách.
Anh đã đọc xong quyển sách lần trước, cuốn này là Walden Pond.
Tuyển tập các bài văn mà cô đã đọc khi còn học đại học.
Cô không biết Dư Thần có thực sự đọc sách trong chuyến đi hay không hay anh chỉ đơn thuần là đang giả vờ, ra vẻ vậy thôi. Vì vậy cô không khỏi quay đầu nhìn lại thêm vài lần rồi mới đi vào phòng và lấy túi trang điểm của mình ra.
Chuyên gia trang điểm của tổ chương trình có lúc đi làm, có lúc đi ngủ, phần lớn đều do cô tự trang điểm, sáng nay cô rảnh, định trang điểm tỉ mỉ hơn một chút.
Ánh nắng trong phòng khách vừa phải, rất dễ đánh giá hiệu quả trang điểm.
Tuần này tình cờ đến lượt Dư Thần phát sóng trực tiếp.
Cô vừa mới thoa kem chống nắng xong, đang đợi thấm vào da thì phát hiện Dư Thần đang điều chỉnh độ cao của giá đỡ, đặt điện thoại lên đó và bắt đầu tính thời gian.
Dù sao tổ đạo diễn chỉ nói phát sóng trực tiếp chứ không nói trực tiếp cái gì, anh chỉ phụ trách hai việc.
Bật máy ảnh lên.
Có mặt trong màn hình.
Hạ An đoán như vậy nhưng cô không biết rằng chỉ cần lộ mặt ra, đạn mạc đã lập tức bùng nổ.
[Chồng yêu của em!]
[Cảm ơn 'Du lịch đêm tối' tôi nghĩ rằng cả đời này mình cũng sẽ không bao giờ được thấy Dư Thần phát sóng trực tiếp nữa chứ.]
[Trời ơi, sao có người mặc sơ mi xanh đậm oversize lại đẹp trai thế!]
[Tại sao chỉ cài có hai cúc áo, đều là anh em có gì không thể nhìn cơ chứ !]
[Mặc dù anh ấy không nói chuyện...nhưng tôi đã vô cùng mãn nguyện rồi... Trong làng giải trí đã lâu chỉ có trai xấu, tôi thực sự cần tiếp tế những anh chàng đẹp trai, ai có thể hiểu được.]
[Được lắm đấy, cúi đầu lật sách cũng đủ đẹp trai rồi, anh ấy mà còn mở miệng nói chuyện nữa thì không phải tôi sẽ say nắng ngất đi sao?]
[Ha ha ha ha ha, đúng là giọng của anh ấy rất thô ráp.]
Bởi vì im lặng, nên đạn mạc có thể quan sát kỹ càng từ tóc đến đầu ngón tay của anh, rồi từ từ lan rộng ra, rất nhanh, dưới kính hiển vi mọi người còn phát hiện ra một thứ khác.
[Đợi đã, người lộ ra ở khoảng trống ở góc trên bên phải...là Hạ An?]
[Có vẻ là vậy, Tiểu An dường như đang trang điểm!]
[Tôi đoán chắc là cô ấy không biết mình đang ở trong khung hình, hi hi. Tại sao lại thoa kem nền rồi, không phải vừa mới thoa sao?]
[Chết tiệt, vừa rồi cô ấy không trang điểm à? Mặt mộc đã đẹp như vậy rồi sao?]
[Đã là năm 2023, làm sao có người còn kinh ngạc trước vẻ đẹp của Hạ An nữa chứ, tôi cứ tưởng trong lòng mọi người đều đã rõ như ban ngày rồi.]
[Không ngờ lần đầu tiên được thấy bọn họ bình yên ở bên nhau là do Hạ An vô tình lọt vào ống kính...]
[Nhưng cảnh tượng này thực sự rất buồn cười, ảnh tĩnh Dư Thần cúi đầu, ảnh động Hạ An đi qua đi lại.]
[Nếu không phải có Hạ An, tôi thực sự nghĩ rằng mạng bị lag rồi đó.]
Cứ như vậy một phần mọi người tập trung vào việc liếm màn hình để xem Dư Thần, một phần bọn họ xem Hạ An ở phía sau trang điểm từng nét, từng nét, mọi người mỗi người một câu, cũng có thể xem là hài hòa.
Nhìn thấy những quả cam trước mặt, Hạ An vươn tay bóc vài quả nhét vào miệng, nhân tiện nghiêng người lấy bảng phấn mắt, không biết hôm nay phải đánh màu gì.
Cô hoàn toàn không biết rằng góc độ này của mình đang đối mặt với ống kính, hai má phồng lên, là một khía cạnh hiếm khi xuất hiện trước công chúng của các minh tinh nữ.
[Cô gái của tôi dễ thương quá! ♡(> ਊ<)♡]
Đạn mạc cảm thán, tốc độ trượt trở nên nhanh hơn đáng kể, Dư Thần lúc đó ngẩng đầu nhìn thời gian, ánh mắt lướt qua màn hình, sau đó đột nhiên nhích lại gần một chút.
[Anh đang làm gì đấy! Đến gần như vậy!]
[Khoảng cách này giống như đang hôn gián tiếp vậy đó, không biết hôn anh sẽ có cảm giác như thế nào...]
[Cám ơn vì lời mời, cmn Dư Thần từ khi ra mắt chưa từng đóng cảnh hôn, anh nghĩ rằng tôi không muốn xem sao! Xem ra kỹ thuật hôn cũng rất khá.]
[Sao lại ngồi yên như vậy, anh ấy đang nhìn Hạ An sao?]
Vài giây sau, sau khi xác nhận xong, người đàn ông rút tờ giấy bên cạnh ra, lau bụi trên màn hình rồi đưa đến trước camera, phát ra tiếng sột soạt.
[Ha ha ha vãi thật, hình tượng người mắc chứng sạch thật sự không phải là giả vờ.]
[Nghĩ nhiều rồi, nghĩ nhiều rồi, tôi thực sự nghĩ rằng anh ấy cũng bị thu hút bởi người đẹp dễ thương rồi đó.]
[Không thể nào, có thể anh ấy không quan tâm đến Hạ An như những cô gái chúng ta đâu.]
[Nhưng tôi thấy hình như bọn họ có mở siêu thoại CP, mọi người chưa thấy sao?]
Đáng tiếc câu cuối cùng tuy là sự thật nhưng bởi vì không quá đặc biệt nên không ai để ý tới, nhanh chóng bị chìm vào trong đạn mạc tốc độ cao.
Hạ An mất 40 phút để hoàn thành việc trang điểm, cẩn thận kiểm tra lại một cảm giác cũng không tệ, chụp hai bức ảnh tự sướng trước gương rồi đăng Weibo.
Gần đây người hâm mộ đã luôn thúc giục cô, nói rằng đã lâu bọn họ không được nhìn thấy cô rồi.
Toàn bộ quá trình đều bị camera ghi lại, đạn mạc liên tục bùng nổ.
[Dư Thần, xin anh vui lòng học hỏi từ người ta một chút về kinh doanh được không?]
Hạ An nới lỏng chiếc kẹp tóc trên đầu, vừa tháo ra vừa nhìn những loại trái cây khác nhau nhưng khi làm cô luôn có cảm giác như mình đang đối diện với một tấm gương vậy, như thể cô làm gì cũng có hình ảnh phản chiếu.
Khi cô ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện một phiên bản thu nhỏ của chính mình trên màn hình đối diện.
Nhưng cô nhớ Dư Thần không hề đụng đến máy ảnh.
Nói cách khác, từ khi cô bắt đầu trang điểm đã bị quay rồi?
Cố ý quay cô đúng không?
Không biết mọi người có phát hiện không, chắc vừa rồi cô không có hành động xấu nào đâu nhỉ?
Hạ An quyết định mình không thể bị quay vô ích như thế được, cô suy nghĩ một phen, đứng dậy sửa soạn lại một chút.
Không bao lâu sau, khi livestream đã đủ thời lượng, Dư Thần đưa tay chuẩn bị tắt camera.
Một giây trước khi tắt, anh phát hiện nội dung góc bên phải đã thay đổi, người không cánh mà bay. Ở chỗ đó đang bày...
Toàn bộ là mỹ phẩm cô làm người đại diện.
Theo thứ tự cao thấp đan xen vào nhau rất tinh tế, mỗi khi phóng to có thể nhìn thấy nhãn hiệu, dường như viết trong live stream của anh, nơi lượng truy cập bùng nổ.
Live stream kết thúc, mọi người chuẩn bị xuất phát đi về nơi câu cá trên biển.
Ngồi xe hơn hai giờ đều do Dư Thần lái, vì buổi sáng anh không có việc làm nên việc lái xe mệt nhất thuộc về anh.
Hơn ba giờ, mọi người đến bờ biển, chuẩn bị lên thuyền.
Hạ An mới vừa ngủ trên xe, vì thế cả người còn uể oải chưa tỉnh táo lại. Lúc cô đi lên thang cuốn bị Tiêu Nhu ngăn ở trước mặt, chân mềm nhũn, thân thể ngã ra sau.
Cô nghĩ rằng mình sắp ngã, lại ngồi lên một chiếc đùi.
Cô giật mình, Dư Thần ở sau lưng đã dùng sức đẩy cô lên.
Cô cúi mắt nhìn, vẫn may lan can bị che lại nên không ai nhìn thấy.
Cô đang muốn nhìn nhân viên quay phim, mọi người chen chúc nhau vào khoang tàu, lúc Dư Thần đi ngang qua cô, dùng âm thanh cực nhỏ áp vào lỗ tai cô nói: "Lần sau muốn sờ soạng anh có thể chọn tư thế tốt hơn không."
Chưa kịp mắng anh, xe đã chạy đi
Thuyền để ở ven đường, phải nhờ xe phía trước kéo xuống biển, cảm giác ngồi thuyền khi ở trên mặt đất rất kỳ lạ.
Xe nhanh chóng dừng ở bờ biển, thuyền cũng ung dung trượt mạnh vào nước.
Hạ An chỉ lung lay một lát thì thuyền đã chậm rãi tăng tốc chạy đến giữa biển.
Gió biển thổi qua tai, có thể nghe thấy tiếng nước và tiếng du thuyền hoạt động. Nơi thuyền chạy qua để lại dấu vết trên nước, hải cẩu nằm phơi mình trên tảng đá ngầm, cá heo nhảy lên mặt nước lại chìm xuống vùng nước màu vàng.
Hạ An lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, bên tai vang lên tiếng cảm thán của Tiêu Nhu và Hà Lâm. Sau đó, Tiêu Nhu đi đến cạnh cô: "Chị Tiểu An, chị say sóng sao?"
Thầy Ngư hơi choáng váng, đang ngồi trong khoang thuyền không ra ngoài.
Có thể vì trước kia cô từng luyện múa, chỉ một lát đã có thể quen với sự choáng váng này.
"Chỉ bị một chút thôi nhưng vẫn ổn. Em choáng sao? Vậy chị giúp em câu cá nhé."
Bây giờ cần câu ở nơi câu cá rất hiện đại, không cần tự mình vung móc hay làm gì cả, chỉ cần xoay trục quay là có thể điều khiển lên xuống, khi nhìn thấy phao chìm xuống, mau chóng kéo lên là được rồi.
Tiêu Nhu thích ăn thích chơi, cho dù say tàu nhưng vẫn muốn câu thử.
Một mình Hạ An quản lý hai cần câu, cô tìm trong túi xách được hai viên kẹo bạc hà cho Tiêu Nhu ngậm.
Một lát sau, Hà Lâm bắt đầu nhảy cẫng lên hoan hô, nói cá của mình cắn câu, kết quả lại kéo lên được một đám tảo.
Dư Thần ở bên cạnh cũng nhàn nhã kéo dây lên, dưới lưỡi câu đã có cá cắn câu.
Thuyền trưởng thấy cá cắn câu thì nói: "Đây là cá bống tượng, ăn rất ngon, tối nay trở về mọi người có thể nấu ăn."
Vừa dứt lời, Hạ An cũng giơ tay mình lên: "Vậy còn tôi?"
"Chị Tiểu An cũng câu được à?"
"Đúng thế." Cô nghiêng đầu nhìn anh quay phim: "Hai chúng tôi ai nhanh hơn?"
Hà Lâm nhìn cần câu của Dư Thần, lại nhìn cô: "Chuyện này cũng muốn phân thắng bại à?"
Hạ An nghiêm mặt: "Tốc độ là tôn nghiêm."
Không biết là vì điều gì, Dư Thần ngẩng đầu nhìn cô, chưa đợi đạo diễn xem lại đã nghiêm túc nói: "Cô ấy nhanh hơn."
Vừa nghe anh nói xong, theo bản năng cô sợ bị lừa nên vội đáp: "Vì sao? Vậy coi như anh nhanh hơn đi."
Nghĩ đến chuyện gì đó, Hạ An lơ đãng cong môi, vội dừng lại, tỏ ra khiêm tốn nhưng thật ra là khiêu khích nói: "Anh nhanh hơn."
Đợi đến khi mặt trời lặn, bọn họ xuống thuyền, Hạ An mới nhận được tin nhắn của anh qua điện thoại.
Con chó nhà họ Dư: [Anh nhanh hay chậm em không biết à?]
Bên tai vang lên tiếng người ầm ĩ, nắng chiều chiếu vào cửa sổ, mí mắt cô nóng lên, vội dời mắt khỏi màn hình điện thoại.
Thời gian ở nơi câu cá vượt quá dự tính, sau khi mọi người bàn xong thì quyết định ở tạm nhà trọ gần nhà xe
Bữa ăn tối là cá biển bọn họ câu và tôm hùm, Dư Thần nấu thịt kho tàu, canh rất ngon, tôm hùm chiên vừa mềm lại mọng nước.
Hạ An thì phụ trách làm bào ngư đen, vô cùng phong phú.
Sau khi ăn xong mọi người lần lượt đi tắm rửa, tắm rửa xong thì vào phòng.
Vì đặt tạm nên phòng không đủ, chỉ còn một phòng đơn và một phòng xép, tổng cộng có thể ngủ bốn người.
"Chị Ngư khó ngủ, vậy ở riêng một phòng đi."
"Để tôi và anh Hiểu Dương ngủ trên xe là được, Tiêu Nhu và chị Tiểu An ngủ trong phòng đi, sẽ dễ chịu hơn."
Tiêu Nhu còn muốn từ chối, suy nghĩ một hồi lại đồng ý.
"Được rồi, dù sao cũng là phòng xép, để thầy Dư ngủ ở phòng đơn là được."
Nói thì nói thế nhưng khi Hạ An tắm rửa xong đi ra phát hiện Tiêu Nhu đã nằm sẵn trong phòng đơn.
"Không phải em ngủ chung với chị sao?"
Tiêu Nhu khẽ nói: "Vậy không tiện đâu, chị và thầy Dư ngủ chung đi."
"Không được. Em mau dậy đi, ngủ giường đôi cùng chị."
Tiêu Nhu kéo chăn: "Giường này em nằm rồi, nếu để cho thầy Dư nằm thì không tiện đâu."
Không bao lâu sau, Hạ An bị Tiêu Nhu đuổi đi, cũng vô tình đóng cửa phòng lại.
Lúc Dư Thần tắm rửa xong đi vào, phát hiện Hạ An ngồi trên giường rộng hai mét, duỗi thặng bắp chân trắng nõn, u oán nhìn anh.
"Tiêu Nhu muốn ngủ trong đó để hai chúng ta ngủ chung."
Vì lỡ kế hoạch nên phòng không có camera, tổ ê kíp chỉ đưa camera hành trình, bây giờ đã muộn, mọi người đã tắt hết.
Anh tiện tay lau tóc, nghiêng đầu hững hờ ừm một tiếng.
"Đúng rồi. Chắc chắn Live House sẽ được tổ chức sớm, bọn họ bàn với em để đăng ký chương trình."
Cô hỏi anh: "Anh biểu diễn cái gì?"
"Anh không biểu diễn." Dư Thần ngồi lên ghế quầy bar: "Anh pha rượu."
Hạ An nghĩ rằng anh trốn tránh: "Anh biết pha rượu à?"
Ngày kỉ niệm thành lập trường cấp ba cũng thế, cô là lớp phó phụ trách đăng ký tiết mục. Lớp học ít người, vốn dĩ ai cũng phải lên sân khấu, Dư Thần không muốn đăng ký tiết mục nên bị nhét vào trong kịch bản của cô làm người công cụ.
Không ngờ mấy năm sau lịch sử vẫn lặp lại.
Hạ An đang muốn tính sổ chuyện thời cấp ba với anh, thấy anh đưa tay cầm cốc, trên bàn còn bày nước trái cây và rượu mà chủ phòng đưa cho bọn họ, anh cúi đầu ngửi thử, sau đó bắt đầu pha chế.
Đến khi pha xong ly đầu tiên, Hạ An còn đang hoài nghi: "Có phải anh dọa em không?"
Cô đi chân trần bước lên ghế sô pha, bưng ly kia lên ngửi, sau đó thừa dịp Dư Thần rửa ly, cô nhấp một hớp nhỏ.
Thật ra vào kỳ kinh nguyệt không nên uống rượu nhưng cô đã qua mấy ngày đầu, lúc này không khác bình thường là mấy, nên nếm thử một chút cũng không sao.
Hương vị khá ngon, pha nho với vải trước, vì có cồn nên không ngọt lắm.
Dư Thần đang tập trung suy nghĩ tỉ lệ, đột nhiên cảm giác lưng mềm mại. Khi anh quay đầu lại, mũi chân của Hạ An đã đạp vào lưng anh.
Cô tựa nửa người vào ghế sô pha, một chân giẫm lên tay vịn của ghế, chân còn lại giẫm lên người anh, ánh mắt cô có vẻ mông lung, nhướn mi, từ đuôi mắt đến gò má hơi ửng đỏ.
Chắc là tay không đủ dài nên chỉ có thể dùng cách này gọi anh.
Dư Thần rũ mắt xuống thấy cô ngồi thẳng lên, xương quai xanh dưới cổ áo càng thêm rõ ràng, dưới ánh sáng hiện ra vẻ trơn bóng. Từ từ cô giẫm lên eo anh, không biết đang muốn trao đổi gì với anh.
"Thời gian không đủ, không thì anh...vẫn diễn một tiết mục đi?"
Ánh mắt của anh dời qua chỗ khác, quả nhiên chiếc ly để một bên đã bị cô khử, trong ly chỉ còn sót lại một tí rượu.
Chỉ còn nhiêu đó...
Anh cúi người, cong ngón tay sờ mặt cô.
Nóng.
Dư Thần cảm thấy buồn cười, nắm mắt cá chân của cô, nghiêng đầu nói: "Say thật à?"