Editor: Khanh Khanh
Beta: Amelie Vo
——-
Sáng sớm hôm sau, Tần Hiếu Tắc bị đánh thức bởi một tiếng động nhỏ.
Vừa mở mắt anh đã thấy Lục Giai Ân đang cúi đầu muốn nâng đầu giường bệnh lên.
Anh giật thót mình, vội vàng chồm dậy đi đến giúp cô.
Lục Giai Ân cảm ơn, có chút ngượng ngùng hỏi: “Em đánh thức anh à?”
Bây giờ mới có sáu giờ sáng, nếu Tần Hiếu Tắc lúc đó có thể ngủ luôn thì cũng mới ngủ được bốn tiếng đồng hồ.
Tần Hiếu Tắc lắc đầu: “Em muốn đi vệ sinh không?”
Lục Giai Ân gật đầu, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh.”
Sau ngày hôm qua, Lục Giai Ân không còn cảm thấy xấu hổ nữa khi lại một lần nữa được anh bế vào nhà vệ sinh.
Giải quyết vấn đề cá nhân xong, Tần Hiếu Tắc chuyển một chiếc ghế dựa qua cho Lục Giai Ân ngồi trước bồn rửa mặt.
Lúc Lục Giai Ân rửa mặt, anh lặng lẽ đứng bên cạnh chăm chú nhìn cô.
Khoảnh khắc như vậy đối với cả hai người đều có chút lạ lẫm.
Trước đây, lúc Lục Giai Ân rửa mặt Tần Hiếu Tắc còn chưa rời giường, chứ chưa nói đến việc đứng bên cạnh nhìn cô.
Rửa mặt xong, Lục Giai Ân ngẩng đầu lên vừa lúc chạm phải ánh mắt của Tần Hiếu Tắc qua gương.
Tần Hiếu Tắc để tóc ngắn, nét mặt khỏe khoắn, trên cằm lún phún râu mới mọc. Anh mặc một bộ đồ đen, nghiêng người đứng bên cửa, nhìn qua có chút gì đó vừa mệt mỏi vừa bất cần.
Lục Giai Ân đang lau mặt, chợt dừng lại một chút, cô hơi cau mày.
“Anh về nhà nghỉ ngơi một lát đi, ở đây em có dì Lý rồi.”
Nhìn anh phờ phạc và tiều tụy đi rất nhiều, trong lòng Lục Giai Ân cảm thấy có chút áy náy.
Tần Hiếu Tắc nhìn cô không lên tiếng, lẳng lặng đi tới bế cô về giường.
Lúc đặt cô lên giường, anh không đứng dậy ngay mà nhìn chằm chằm vào mắt cô nói: “Anh đã nói rồi, anh không về.”
Lục Giai Ân mím môi, dời mắt đi nơi khác, mặc kệ anh.
Buổi sáng ở bệnh viện thường rất nhộn nhịp.
Sau một loạt công việc như vệ sinh cá nhân, kiểm tra phòng, ăn sáng, căn phòng dần yên tĩnh trở lại.
Ánh nắng ngoài cửa sổ rực rỡ, đóa hoa màu vàng phớt hồng nở chúm chím, gió thoảng bay, trong không khí tràn ngập hương thơm hoa trái xen lẫn.
Tần Hiếu Tắc ngồi ở bên giường, chuyên tâm gọt táo cho Lục Giai Ân.
Một tia nắng chiếu vào sườn mặt anh, hàng mi rũ xuống phủ bóng dưới đôi mắt ấy.
Có lẽ trước đây anh chưa bao giờ làm những việc này, hơn nữa, dưới đôi bàn tay vụng về của anh con dao đã gọt đi không ít phần thịt quả.
Lục Giai Ân đương nhiên sẽ không cười sự vụng về của anh, cô chỉ cảm thấy khoảnh khắc yên tĩnh và bình yên giữa hai người như lúc này thật hiếm có.
Vì vậy khi Tần Hiếu Tắc đưa chiếc hộp đựng táo đã cắt miếng cho cô, cô không nhịn được nói:
“Chúng ta nói chuyện chút nhé?”
Ánh mắt Tần Hiếu Tắc dừng lại một chút, sau đó anh thản nhiên “Ừm” một tiếng.
Lục Giai Ân ngồi trên giường, mái tóc xõa tung khiến khuôn mặt cô trông càng nhỏ hơn.
Cô chậm rãi mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng như gió xuân tháng ba ngoài cửa sổ.
“Em muốn anh bình tĩnh suy nghĩ về một số vấn đề.”
Tần Hiếu Tắc ngồi trở lại trên ghế, hai chân vô thức duỗi ra, trên mặt không chút biểu cảm gì, đáp lại cô.
Đôi mắt Lục Giai Ân trong sáng, ánh mắt chân thành.
“Khi chúng ta bắt đầu ở bên nhau, mục đích của mỗi người đều không đơn thuần, đúng không?”
Tần Hiếu Tắc im lặng một lúc, sau đó bất đắc dĩ “Ừm” một tiếng.
Lục Giai Ân tiếp tục: “Về sau khi chúng ta ở bên nhau, em vẫn luôn đối xử tốt với anh, cũng không làm việc gì có lỗi với anh đúng không?”
Tần Hiếu Tắc nhìn cô bằng ánh mắt nặng nề, không tỏ thái độ gì.
Lục Giai Ân dừng lại, đột nhiên nghĩ đến tin nhắn hôm qua.
Các dây thần kinh trong đại não cô lập tức thắt lại, một ý nghĩ vụt qua trong đầu cô.
“Em và anh ấy liên hệ lại sau khi chúng ta chia tay.” Cô nhìn Tần Hiếu Tắc giải thích.
Lúc này cô mới hiểu điều gì làm cả ngày hôm qua cô luôn thấy có gì không đúng.
Tần Hiếu Tắc không biết cụ thể chuyện giữa cô và Hàng Hữu, khi nhìn thấy tin nhắn của Hàng Hữu có thể anh đã hiểu nhầm vì Hãng Hữu cô mới chia tay anh.
“Ồ?” Tần Hiếu Tắc nhướng mày, biểu cảm như đang nghĩ điều gì.
“Nói cách khác, cậu ta từ chối em, sau đó mấy năm qua cũng không liên hệ lại với em?”
Ngược lại, Tần Hiếu Tắc cũng không phải kẻ ngốc, anh đã sớm nhận ra lần đó ở biệt thự thủ phạm khiến anh ghen chính là Hàng Hữu.
Cho nên, Lục Giai Ân đã từng bị Hàng Hữu từ chối, và cả hai đã không liên lạc với nhau suốt một thời gian dài.
Vẻ mặt Lục Giai Ân cứng ngắc.
Cô không ngờ Tần Hiếu Tắc lại chủ động nói chuyện với cô về vấn đề của Hàng Hữu với thái độ bình tĩnh như vậy.
Vì vậy, cô mím môi rồi giải thích đơn giản với anh rằng cô đã xóa liên hệ với Hàng Hữu, sau Tết vừa rồi mới kết bạn trở lại.
“À.” Tần Hiếu Tắc cười chế nhạo: “Giờ cậu ta mới liên lạc lại với em, sao không liên lạc từ sớm đi?”
Anh nhìn chằm chằm Lục Giai Ân, ánh mắt bén nhọn mà nóng rực.
“Nếu cậu ta thích em thì đã về tìm em từ lâu rồi. Đàn ông gì mà trốn ở nước ngoài mãi thế?”
Nếu cậu ta thật sự không thích Lục Giai Ân thì không cần thiết phải kết bạn lại với cô. Đó không phải là việc bắt đầu giữa đàn ông và đàn bà sao?
Lục Giai Ân nhíu mày, nhỏ giọng phản bác lại: “Hiện tại cậu ấy cũng không nói thích em. Anh đừng nói thế.”
Hơi thở Tần Hiếu Tắc đột nhiên trở nên nặng nề hơn.
Anh quay đầu sang một bên, yết hầu trượt lên trượt xuống, giọng nói đầy vẻ hằn học.
“Anh muốn nói rằng cậu ta là kẻ nhát gan.”
“Hèn nhát!”
Không phải chỉ gãy cái mắt cá chân thôi sao? Con gái nhà người ta tỏ tình còn từ chối.
Anh khinh thường loại đàn ông này.
Lục Giai Ân nhìn chằm chằm khuôn mặt đang hằm hè của anh, cô không nói gì.
Thực ra, cô cũng đã nghĩ đến chuyện có phải vì vết thương ở chân mà Hàng Hữu đã từ chối cô không.
Nhưng dù là lý do gì thì cậu ấy cũng đã quyết định rồi.
Thế thì cô sẽ tôn trọng cậu ấy.
“Em hỏi xong chưa?” Tần Hiếu Tắc bỗng nhiên quay sang phía cô: “Anh cũng có vấn đề muốn hỏi em.”
Lục Giai Ân gật đầu: “Vâng, anh hỏi đi.”
Tần Hiếu Tắc: “Vì sao em chưa bao giờ nói cho anh biết em bị bệnh tim? Em không nói cho anh, cũng không nói cho nhà chú em biết.”
Chuyện liên quan sức khỏe không phải là chuyện đùa. Nếu anh biết, thì dù có là kẻ vô tâm đến đâu anh cũng sẽ chú ý hơn.
“Em không muốn mọi người đối xử với em như một người dị biệt…”
Lục Giai Ân rũ mắt xuống, nhẹ nhàng giải thích: “Trước kia ở trường ai cũng đối xử với em hết sức dè dặt. Sau khi thay đổi môi trường, em muốn làm một người bình thường thử xem.”
Tần Hiếu Tắc nhíu chặt mày, biểu cảm phức tạp.
Thật lâu sau anh mới mở miệng, thấp giọng xin lỗi: “Lần đó ở bể bơi… Thật xin lỗi em.”
Sau đó anh mới nhận ra rằng căn bệnh bình thường trong mắt anh không giống với những gì diễn ra trên người Lục Giai Ân.
Nhớ lại chuyện anh kéo cô xuống bể bơi, Tần Hiếu Tắc chỉ cảm thấy run rẩy, nghĩ lại vẫn thấy sợ.
Lục Giai Ân ngước mắt lên nhìn anh, lòng cô thấy nao nao.
“Là do em không nói cho anh biết, em không trách anh.”
Cô mặc bộ quần áo bệnh nhân sọc xanh trắng, đôi mắt đen láy trong veo. Ánh nắng bên ngoài chiếu qua cửa sổ rơi trên cánh tay đang đặt trên đùi của cô, nhuộm vàng chiếc cổ tay xinh đẹp, trắng nõn.
“Em không nên giấu anh chuyện này, em cũng muốn nói lời xin lỗi anh. Em nghĩ rằng em có thể sống như một người khỏe mạnh bình thường, cho nên khi tới Bình Thành em không nói với ai hết.”
“Thực xin lỗi anh.”
Giọng nói Lục Giai Ân vẫn rất nhẹ nhàng mềm mại, bình tĩnh thong dong như trước.
Nhẹ nhàng đến mức làm người nghe tan chảy.
Cổ họng Tần Hiếu Tắc khẽ động, anh vội nhìn sang chỗ khác.
“Vậy em muốn nói cái gì?” Ánh mắt anh vô thức nhìn bó hoa bên cửa sổ, khàn giọng hỏi.
Lục Giai Ân: “Em muốn nói, nếu anh đã nghĩ thông suốt, vậy thì đừng ghi hận em nữa được không?”
Tần Hiếu Tắc đột nhiên quay đầu lại, bình tĩnh nhìn Lục Giai Ân đang ngồi trên giường.
Nói đi nói lại, vẫn là cô sợ anh sẽ trả thù.
Cô mặc bộ quần áo bệnh viện rộng thùng thình, mái tóc đen mượt xõa ngang vai, khuôn mặt thanh khiết trắng nõn, mảnh mai như một đóa hoa thanh tú tao nhã.
Lặng lẽ chờ câu trả lời.
Trái tim Tần Hiếu Tắc giống như bị một vật nặng cứ thế đập vào.
Anh lẳng lặng nhìn Lục Giai Ân, khẽ cau mày, mím chặt môi.
Trong đầu lóe lên một suy nghĩ, ánh mắt Tần Hiếu Tắc trở nên sắc bén, anh đột nhiên nói: “Có phải em cố ý nói cho Lục Giai Ngọc?”
Cô vẫn luôn giấu anh về bệnh của cô suốt thời gian qua, thế nhưng không hiểu sao tự dưng lại nghĩ thông suốt nói ra bệnh tình của mình.
Anh vừa dứt lời, trong nháy mắt Lục Giai Ân trở nên sững sờ.
“Anh đoán ra được rồi.”
Cô ngước mắt nhìn sang, trong mắt hiện lên một tia nhẹ nhõm: “Đúng vậy, là em cố ý.”
Tần Hiếu Tắc nói không sai.
Chính cô lúc đầu không muốn nói chuyện phẫu thuật cho chị họ. Nhưng bỗng nhiên cô thay đổi ý định vì nghe thấy Tần Hiếu Tắc nói muốn trả thù cô.
Chị họ biết, vậy Tần Hiếu Tắc sớm muộn gì cũng biết.
Chỉ là cô không ngờ tới anh đến bệnh viện luôn trong đêm hôm đó, lại còn vì cô mà làm nhiều chuyện như vậy…
Tần Hiếu Tắc vẫn không nói gì, trong ánh mắt có chút bất ngờ.
Lục Giai Ân bình tĩnh nhìn Tần Hiếu Tắc đang đứng bên cạnh, cô mím môi rồi nói ra suy nghĩ của mình.
“Em sợ rằng anh sẽ thật sự trả thù em nên đã lấy căn bệnh của mình ra đánh cược một phen. Em nghĩ sau khi anh biết em có bệnh, anh sẽ mềm lòng và không muốn trả thù em nữa.”
Lợi dụng sự thương hại của người khác vốn là điều cô ghét nhất. Nhưng cô vẫn làm điều đó vì tương lai của chính mình.
Cô rất hiểu Tần Hiếu Tắc, cô biết anh sẽ vì những giọt nước mắt hay bệnh tình của cô mà mủi lòng, vì thế nên cô dùng chuyện này như một thứ vũ khí đánh tan ý nghĩ trả thù của anh.
Cánh tay Tần Hiếu Tắc đột nhiên xiết chặt, lòng anh đau nhói.
“Cho nên, em thật sự nghĩ rằng anh sẽ trả thù em…”
“Em không dám mạo hiểm với tương lai của mình.” Lục Giai Ân nhẹ giọng nói.
Cho dù cô biết bản tính của anh miệng cứng lòng mềm, nhưng cô cũng muốn giải quyết vấn đề này càng sớm càng tốt. Thậm chí cô còn nghĩ đến việc nếu cách này không hiệu quả, cô chỉ có thể tìm đến chú thím giúp đỡ.
Sắc mặt Tần Hiếu Tắc có chút tái xanh, lồng ngực anh căng chặt không thở nổi.
Anh thật sự không ngờ rằng Lục Giai Ân lại dùng cách này để phủi sạch quan hệ với anh.
Cô sẵn sàng đến phòng bệnh một giường mà anh đã trả tiền, đồng ý để anh ở lại chăm sóc cô, liệu có phải cũng vì mục đích này không?
Cô tung một lá bài tình cảm, nhưng chính anh lại không có chiêu nào đỡ lại.
Lục Giai Ân rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Anh xem, em thực sự rất tệ, phải không? Em không đơn thuần ngây thơ như anh nghĩ, em không đáng để anh quan tâm nhiều như vậy đâu.”
Không cần biết mục đích của sự quan tâm đó là gì, đều không cần thiết.
“Em có ý gì?”
Tần Hiếu Tắc nắm chặt nắm tay, các đốt ngón tay kêu lên răng rắc.
Ý trước ý sau của cô đều là như vậy, cô muốn “chia tay trong hòa bình” với anh, không dây dưa thêm nữa.
Chính anh cũng đâu có đề cập đến việc níu kéo cô quay lại, sao cô phải vội vã vứt anh sang một bên như vậy?
Cô muốn không còn quan hệ gì với anh để duy trì tình trạng độc thân rồi tiến tới cùng Hàng Hữu hay sao?
“Ý em là…” Lục Giai Ân ngước mắt lên, nghiêm túc nhìn anh: “Em sắp ra nước ngoài rồi, trước mắt em không muốn có bạn trai nữa. Anh đừng quan tâm đến em nữa.”
Tần Hiếu Tắc nhìn Lục Giai Ân, lồng ngực anh nghẹn cứng, hơi thở hết sức nặng nề.
Cô nói ra đến mức này thì anh còn có thể làm gì nữa đây?
“Được, Lục Giai Ân.”
Anh nghiến răng nghiến lợi, cổ họng như đang mắc kẹt phát ra tiếng nói vô cùng khó khăn:
“Như em muốn, sau khi em xuất viện…”
Tần Hiếu Tắc dừng một chút, móng tay cắm mạnh vào lòng bàn tay vô cùng đau đớn.
“Chúng ta hết nợ.”
*
Sau cuộc nói chuyện lần này, Tần Hiếu Tắc ở trong phòng bệnh càng trở nên trầm lặng.
Có vẻ như anh thực sự chỉ đến để đền đáp ân tình của Lục Giai Ân vì đã chăm sóc anh trước kia chứ không có ý gì khác.
Ngoại trừ lúc Lục Giai Ân bị choáng khi lần đầu tiên cô bước xuống giường, anh lo đến mức ầm ĩ gọi bác sĩ và y tá từ phòng trực đến.
Sau khi bác sĩ đến nói rằng đây là phản ứng bình thường của cơ thể khi nằm quá lâu ngày, không cần phải lo lắng.
Tần Hiếu Tắc mới thở phào nhẹ nhõm, rồi ngay sau đó anh lại trở lại bộ dạng ban đầu.
Lục Giai Ân xuất viện sau bốn ngày nằm viện.
Ngày cô xuất viện, Trâu Dư tới bệnh viện đón cô.
Sau khi Tần Hiếu Tắc đưa hai người về Học viện Mỹ thuật thì một mình anh quay trở về nhà.
Căn nhà trống rỗng, trong lòng anh cũng trống rỗng, dường như thiêu thiếu một điều gì đó.
Có được lời hứa của anh, Lục Giai Ân hẳn là rất vui.
Bạch nguyệt quang kia sẽ về nước, anh chẳng tin là họ sẽ không nối lại tình xưa.
Lục Giai Ân nói rằng cô không đáng để anh quan tâm, chẳng lẽ cái kẻ nhát gan kia thì đáng để cô quan tâm hay sao?
Tần Hiếu Tắc càng nghĩ càng khó chịu, anh buồn chán ném chiếc điện thoại lên sô pha.
Bỗng một tiếng chuông điện thoại vang lên.
Tần Hiếu Tắc nhíu mày trả lời điện thoại.
Điện thoại là của mẹ La Hàm gọi đến, hỏi anh có muốn cùng Thi Tĩnh đi xem triển lãm Mỹ thuật Bình Thành hay không.
Tần Hiếu Tắc không có hứng thú với những thứ này, theo bản năng muốn từ chối.
“Không phải con nói muốn giúp mẹ à? Triển lãm mỹ thuật con cũng không xem thì làm thế nào để giúp mẹ đây?”
La Hàm cười nói.
Tần Hiếu Tắc nghe thấy vậy nghẹn cứng.
Anh nói muốn giúp bà cũng chỉ vì Lục Giai Ân. Hiện nay mọi chuyện đã xong rồi, anh còn giúp làm gì đây?
“Con không muốn đi.” Tần Hiếu Tắc lại một lần nữa từ chối.
“Triển lãm lần này có tranh của Giai Ân đó, mẹ thấy rất đẹp. Con có muốn tới xem không?” Giọng điệu của La Hàm rất từ tốn.
“Lục Giai Ân?” Tần Hiếu Tắc kinh ngạc.
“Đúng vậy.” La Hàm bật cười: “Hơn nữa còn là một nam sinh đang chơi bóng, mẹ thấy hơi giống con.”
Trái tim Tần Hiếu Tắc bỗng nhiên đập mạnh dữ dội.