Ngậm Đi Một Tiểu Phu Lang

Chương 4: Lâm tiểu tử muốn tự mình tìm!



Ngậm một tiểu phu lang

Edit: mimai

Beta: irisyen

Ngày hôm sau, Thần ca nhi cùng Lý Minh mới sáng sớm liền đi học đường.

Phu tử đến, Lý Lâm vẫn như thói cũ mà vội vàng chạy tới, từ trước đến nay hắn luôn lỗ mãng, thiếu chút nữa đụng phải bàn Thần ca nhi, bị phu tử liếc mắt trừng một cái, mới gãi gãi đầu, vội vàng xin lỗi.

Phu tử tức giận mà trừng mắt, "Được rồi, mau lên ngồi xuống."

Lý Lâm có chút đứng ngồi không yên, thường thường trộm liếc mắt ngắm Thần ca nhi một cái.

Thần ca nhi đang nghe giảng, một cục giấy ném tới trước bàn y, Thần ca nhi ngẩng đầu nhìn thoáng qua, Lý Lâm lại không ngừng hướng y làm mặt quỷ. Thấy hắn gấp đến độ vò đầu bứt tai, Thần ca nhi chần chờ một chút, mở ra nhìn nhìn.

Chỉ thấy trên giấy xiêu xiêu vẹo vẹo viết mấy cái chữ to, "Thần ca nhi, học xong ta có thể mang Mạnh Hân đi tới nhà ngươi xem tiểu hồ ly không? Hôm nay là sinh nhật Mạnh Hân, nàng thích nhất tiểu hồ ly. Làm ơn làm ơn."





Mặt sau còn vẽ một cái hình người, chắp tay trước ngực, một bộ dáng đáng thương hề hề, chữ chẳng ra sao, hình người lại vẽ rất sinh động.

Thần ca nhi nghĩ rồi lại nghĩ, ở trong đầu cố tìm tòi nhớ ra dáng vẻ một tiểu cô nương, cái đầu không cao, rất văn tĩnh. Hắn chần chờ một lát, gật gật đầu, tiểu hồ ly tuy rằng không cho người chạm vào, chỉ là đứng nhìn chắc cũng có thể tiếp thu.

Lý Lâm vui vẻ đến mức hận không thể nhảy dựng lên ba thước, bài giảng kết thúc, phu tử vừa mới nói nghỉ ngơi trong chốc lát, hắn liền chạy như bay đi ra ngoài.

Vương Thụy mày nhíu chặt lên, "Tiểu tử này thần thần bí bí làm gì đâu? Hôm nay sáng sớm liền chạy ra ngoài, cơm sáng cũng chưa ăn xong."

Thần ca nhi: "Hẳn là đi ra ngoài tìm người, Thụy ca, hắn cùng Mạnh Hân rất thân quen sao?"



Vương Thụy đối Mạnh Hân cũng không có gì ấn tượng, "Ta cũng không rõ ràng lắm, làm sao vậy?"

Thần ca nhi đem tờ giấy đưa cho Vương Thụy.

Vương Thụy mở ra nhìn nhìn, mày nhăn lại, hắn hiện giờ đã qua sinh nhật mười bốn tuổi, là vài người tuổi lớn nhất trong lớp, suy nghĩ cũng càng thành thục, nghĩ đến Lâm tiểu tử mới mười một tuổi, như cũ là tâm tính hài tử, mới thở phào nhẹ nhõm.

"Ngươi đáp ứng rồi?"

Thần ca nhi có chút chần chờ, "Không nên đáp ứng sao?"

"Không phải, đến lúc đó ta và các ngươi cùng đi."

"Được"

Nhìn thấy biểu tình nhíu mày của Vương Thụy, mấy người cùng hắn tuổi tác không sai biệt lắm chớp chớp mắt, "Vương Thụy, ngươi không phải sợ đệ đệ ngươi làm bậy đi?"

"Có gì mà sợ? Tên kia còn chưa đủ lông đủ cánh đâu."

Thấy bọn họ làm trò trước mặt Thần ca nhi mà nói hươu nói vượn, Vương Thụy mặt trầm xuống tới, "Nói bậy gì đó!"



"Hảo hảo hảo, mấy ca không nói, lại nói tiếp, ta sang năm liền mười lăm, cũng nên cưới tức phụ, đến lúc đó nếu đọc sách vẫn không được, ta liền đi trấn trên tìm việc mà làm, đủ nuôi gia đình sống được là được."

"Ta cũng thế, ta đều đang nghĩ tốt nhất nên làm gì."

"Ai, các ngươi đều không định tiếp tục đi học sao?"

"Tuổi lớn như vậy, còn học cái gì? Lại học mấy năm, lấy trình độ này của ta cũng không có khả năng đem tứ thư ngũ kinh học thuộc hết, trong nhà cũng không hướng ta đi thi tú tài, nhiêu đây chữ cũng có thể làm cái trướng phòng tiên sinh*, ta thấy vậy là đủ. Không phải ta nói, chúng ta đều là học sinh yếu, chỉ có Thần ca nhi là người có thiên phú học tập, liền cùng Lý Vũ học được đến cùng một bài."

*Người quản lí sổ sách.

Vương Thụy khẽ hạ mi, "Ngươi nói nhỏ một chút, bị Lý Vũ nghe được không biết sẽ nghĩ như thế nào."
Thần ca nhi và Lý Vũ là hai học sinh được phu tử thưởng thức nhất, cũng là người trong lớp bọn họ đọc sách tốt nhất, Lý Vũ ưu tú thì ưu tú, lòng tự trọng lại có chút cao, thấy Thần ca nhi tuổi so với hắn nhỏ hơn, học so với hắn lại còn muốn giỏi hơn, sau lưng không biết sinh nhiều ít hờn dỗi.

"Ta mới không sợ hắn, không phải ta nói, nếu ta là giám khảo, nhìn bộ dạng keo kiệt bủn xỉn của hắn, ta đều sẽ không cho hắn qua."

"Được, như ngươi mà làm giám khảo. Về nhà trồng trọt còn kém không bao lâu đâu."

Đám người cười thành một đoàn.

Vương Thụy liếc mắt nhìn Thần ca nhi một cái, nghĩ tới tháng hai năm sau sẽ tổ chức thi hương, phu tử khoảng thời gian trước liền cùng Thần ca nhi nói qua, muốn cho y đi thử, nếu Thần ca nhi thông qua kỳ thi hương, thi hội, đến lúc đó khẳng định sẽ đi huyện thành hoặc Kim Lâm Thành đọc sách...... Hắn tuổi tác nhỏ như vậy, vạn nhất bị khi dễ......
Nhận thấy bị hắn nhìn chăm chú, Thần ca nhi hướng hắn cười một chút.

Vương Thụy cũng cười cười, cảm thấy có chút buồn lo vô cớ, Thần ca nhi tính cách tốt như vậy, mặc kệ đi đến chỗ nào, khẳng định đều được người thích, có cái gì phải lo lắng?

*

Lý Lâm lại đi bước nhỏ trở về, Vương Thụy muốn hỏi hắn mấy câu cũng chưa có thời gian.

Mới vừa tan học, Lý Lâm liền xông ra ngoài, đối Thần ca nhi nói to: "Thần ca nhi, ta trong chốc lát mang nàng sang nhà ngươi."

Vương Thụy hô một tiếng hắn cũng chưa nghe được.

"Tiểu tử này, vội vàng vậy muốn chết sao?" Vương Thụy sắc mặt có chút không tốt.

Gần nhất hai năm hắn cao lên không ít, ngũ quan cũng trút đi vẻ non nớt của trẻ con, mang theo chút khí chất lãnh đạm của thiếu niên, hơn nữa lớn lên tuấn tú, ở một đám củ cải nhỏ như hạc trong bầy gà. Học đường có vài tiểu ca nhi, vừa thấy đến hắn liền mặt đỏ.
Lý Minh vỗ vỗ vai hắn, "Đi rồi."

Thần ca nhi cười cười, "Một lát liền thấy, Thụy ca không cần lo lắng."

"Đi thôi."

Khi bọn họ về đến nhà, xa xa liền nhìn thấy Lý Lâm cùng hai tiểu cô nương đứng chung một chỗ, trong đó một người chính là Mạnh Hân, một người khác là bạn tốt của Mạnh Hân, Lý Tiểu Nha.

Mới vừa thấy bọn họ đến, Lý Lâm buông cánh tay, hưng phấn mà vẫy vẫy bọn họ qua, "Các ngươi chậm chết."

Vương Thụy cho hắn một cái biểu tình đợi chút thu thập ngươi sau.

Hai tiểu cô nương đều có chút hưng phấn, nhìn thấy bọn họ đến, ngượng ngùng mà cười cười, ngoan ngoãn hô chào.

Thần ca nhi mở cửa ra, dẫn bọn hắn vào sân.

Gà vịt cùng bò trâu đều nuôi ở hậu viện, tiền viện là Lý Cẩn tự mình sắp đặt, làm cái giàn nho, còn trồng không ít hoa cỏ, mới vừa tiến đến, chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, đôi mắt của Mạnh Hân và Lý Tiểu Nha cùng trừng đến tròn xoe.
"Thần ca, nhà ngươi thật xinh đẹp."

Lý Lâm kiêu ngạo ưỡn ưỡn ngực, "Nhà Thần ca nhi đương nhiên xinh đẹp."

Mới vừa nói xong đã bị Vương Thụy vỗ một cái vào đầu, "Thần ca nhi là cho ngươi kêu? Kêu ca ca!"

Lý Lâm giả thành mặt quỷ, chỉ thấy tiểu hồ ly nện bước ưu nhã mà từ trong phòng đi ra.

Cái đầu nó vẫn là nho nhỏ,  khuôn mặt phá lệ đẹp, đáy mắt giống được khảm đá quý, lóa mắt đến cùng cực, kia thân da lông lửa đỏ cũng phá lệ xinh đẹp, được làm nổi bật dưới ánh hoàng hôn như sẽ phát ra ánh sáng giống nhau. Làm mắt người không cầm lòng được mà dính lấy trên người nó.

Lý Lâm lắc lắc tay Mạnh Hân, hưng phấn nói: "Mau xem! Tiểu hồ ly ngươi thích tới kìa!"

Mạnh Hân si ngốc nhìn chằm chằm tiểu hồ ly, trên tay căng thẳng, mới ý thức được Lý Lâm nắm lấy nàng,  mặt nàng có hơi đỏ, vội vàng tránh một chút, "Ngươi buông tay."
Lý Lâm còn ngây ngốc không phản ứng lại đây, đầu nhỏ nhìn qua, "Ngươi nói gì? Âm thanh quá nhỏ, ta không nghe được."

Mạnh Hân mặt đỏ cơ hồ thấy máu.

Bị Vương Thụy gõ đầu một chút, Lý Lâm mới buông tay, "Ca! Ngươi lại làm gì?"

Đại khái là bị gõ quen, Lý Lâm cũng không quá để ở trong lòng, quay đầu tiếp tục cùng Mạnh Hân luyên thuyên nói: "Ngươi đừng nhìn nó lớn lên đáng yêu, kỳ thật rất hung tàn, ngày thường căn bản không cho người chạm vào, ngươi lần sau sinh nhật nếu vẫn là muốn nhìn nó, ta xin Thần ca nhi lại mang ngươi tới."

Mạnh Hân lúng ta lúng túng lên tiếng.

Tiểu hồ ly khẽ tạm dừng nện bước, liếc Thần ca nhi một cái, đáy mắt mang theo một chút khó chịu, xoay người trở về phòng.

Thần ca nhi ngẩn người.

Lý Lâm kinh ngạc không thôi, "Thần ca nhi, sao ta cảm thấy nó có thể nghe hiểu chúng ta nói chuyện? Đây là không vui khi bị vây xem sao?"
Thần ca nhi cũng không rõ ràng lắm, khuôn mặt nhỏ có điểm mê mang, "Ta vào nhà nhìn thử."

Tiểu hồ ly đã nhảy tới trên kệ sách, hoàng hôn sắp tàn xuyên thấu qua cửa sổ, vừa lúc chiếu vào trên người nó, nó lười biếng mà nằm dài ở tầng trên cùng, Thần ca nhi ở trong phòng dạo qua một vòng mới phát hiện nó.

Kệ sách rất cao, Thần ca nhi căn bản không với tới. Biết được việc này, hai tiểu cô nương lưu luyến mà rời đi. Lý Lâm còn muốn đuổi theo tặng quà, bị Vương Thụy bắt được trở về.

Lý Lâm nhịn không được trợn trắng mắt, "Ca, ngươi rốt cuộc là làm sao vậy?"

Vương Thụy xách theo vạt áo hắn, đem hắn xách vào trong viện.

"Ngươi nói ta làm sao vậy? Ngươi đột nhiên đối với một tiểu cô nương nhiệt tâm như vậy, đang có rắp tâm gì?"

Lý Lâm ánh mắt có chút trốn tránh, "Ngươi quản nhiều như vậy làm cái gì?"
Vương Thụy tát lên đầu hắn một cái.

Lý Lâm đau kêu to ngao ngao, "Minh Minh, còn không tới hỗ trợ!"

Lý Minh mặc kệ hắn.

Lý Lâm tiếp tục quái kêu, "Thần ca! Cứu mạng! Đau đau đau đau, thật đau muốn chết."

Thần ca nhi nhấp môi dưới, thấy hắn kêu thật sự thê thảm, tiến lên khuyên một câu, "Thụy ca, có chuyện từ từ nói."

Lý Lâm vội vàng trốn đến phía sau Thần ca nhi, lộ ra cái đầu nhỏ, hướng Vương Thụy giả làm cái mặt quỷ, "Chính là, không thể chậm rãi nói sao."

Vương Thụy sắc mặt hoàn toàn trầm xuống, biểu tình vô cùng khó coi.

Vương Thụy là Lý Lâm biểu ca, sau khi cha hắn qua đời, liền đi theo nương hắn vẫn luôn ở tại nhà mẹ đẻ, Lý Lâm con trai của đại cữu hắn, hắn xem như nhìn Lý Lâm lớn lên, thấy hắn càng ngày càng kỳ cục, tất nhiên là giận không thể kìm, "Được, ngươi cứ từ từ mà nói, ai dạy ngươi tuổi nhỏ liền bắt đầu lấy lòng nữ hài."
Lý Lâm không muốn nói.

Lại bị Vương Thụy đá một chút, mới hậm hực nói: "Mệnh ta không tốt như ngươi, về sau có thể cùng Thần ca nhi ở bên nhau, nếu ta không tự tìm, nương liền đem nhị cữu gia biểu muội định cho ta, nàng xấu lại chán ghét, còn muốn cùng ta đoạt đồ ăn, ta mới không muốn cưới nàng."

 Vừa nói xong, mặt ba người trong viện đều ngây ngẩn cả ra.

Lý Lâm đem đá dưới chân đá văng ra, hơi có chút rầu rĩ không vui, từ hôm trước không cẩn thận nghe được nương hắn nói, muốn năm sau liền đem biểu muội định cho hắn, hắn muốn tính toán chính mình tự tìm một người.

Thôn Trúc Khê người khác bọn họ không nhiều lắm, hắn còn phải mỗi ngày đi học đường, thời gian thật sự không nhiều, nghĩ tới nghĩ lui liền dõi theo Mạnh Hân, Mạnh Hân bản thân không phải người thôn Trúc Khê, là cùng cha mẹ chạy nạn lại đây vào mấy năm trước, sau lại ở thôn Trúc Khê định cư, nàng tính cách cũng khá tốt, dù sao so với biểu muội hắn hơn một trăm lần.
Vừa vặn sắp tới sinh nhật Mạnh Hân, Lý Lâm mới trông mong đến ngày đó.

Hắn đắm chìm trong tâm tử nhỏ chính mình, hoàn toàn không biết lời nói của mình khiến Vương Thụy cùng Thần ca nhi bị mang đến ảnh hưởng một phen.

hết chương 4.

*Truyện edit phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức. Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại truyenwk.com chính thức của Ngưng Bích Lâu -  @ngungbichlaumiiris.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv