Ngai Vàng Không Bằng Dưỡng Muội

Chương 80: Phụ Nhân Có Chồng Quyết Minh, Gọi Ta Là Quyết Minh



Tứ Hoàng tử nằm trước long sàng, không kìm chế được khóc lóc: “Nhi thần từ nhỏ đã ngưỡng mộ kính trọng phụ hoàng, mỗi ngày đều mong chờ phụ hoàng triệu kiến nhi thần, hỏi một hai câu bài vở. Cho dù nhi thần có hại ai, cũng sẽ không hại phụ hoàng…Tuy nhi thần là chủ nhân của một phủ, nhưng lại không có nhiều bản lĩnh, những hạ nhân đó chưa chắc đã nghe nhi thần nói gì làm nấy, mấy năm nay nhi thần vẫn luôn tự lừa mình dối người, nhưng trong lòng nhi thần biết, bản thân là một người kém cỏi, cho nên bây giờ cũng chỉ dám tin tưởng người hầu mà mẫu phi đã từng dạy dỗ… Phụ hoàng, nhi thần thật sự bị oan…”







Hoàng Thượng nhắm mắt, hắn ta biết, Tứ Hoàng tử nói vậy không sai.



Thái giám phụ trách ăn uống của hắn ta bị người khác giả mạo, sau khi xong việc lại bỏ trốn mất dạng, Tứ Hoàng tử không thể làm được thủ đoạn như vậy. Hoàng Thượng gọi hắn ta tới dây, chẳng qua chỉ để xác nhận Tứ Hoàng tử có tham gia vào việc này không thôi.



“Thôi được rồi, con đi về đi, hôm qua mới tân hôn, trở về với phu nhân của con đi.”



Tứ Hoàng tử vừa nghe, vui quá mà khóc, vội lau đi hai hàng lệ, dập đầu tạ ơn.



Đợi hắn ta thoải mái hồi phủ, muốn hưởng dụng Thôi Linh Bích hôm qua chưa kịp làm gì, lại bị ngoan cường chống cự.







Nàng không phải chỉ là một tiểu bạch thỏ mềm mại sao? Mới qua một ngày, lại trở nên như vậy?



Tâm trạng tốt của Tứ Hoàng tử bị phá hỏng không còn gì, hắn ta chỉ vào Thôi Linh Bích, giận dữ nói: “Ngươi là thê tử của ta, hầu hạ ta là bổn phận của ngươi, phụ thân ngươi chưa từng nói với ngươi sao?”



Thôi Linh Bích đã lui tới chân giường, không ngừng lắc đầu.



Tứ Hoàng tử bị dày vò đến đổ mồ hôi, thở hồng hộc ngồi ở mép giường, thấp giọng mắng một tiếng: “Không có mẹ dạy, suy cho cùng vẫn khác nhau.”



Thôi Linh Bích co rúm người lại, ôm hai chân, khóc nức nở. Tứ Hoàng tử nghe thấy hơi buồn phiền, lại có chút chột dạ không hiểu sao, hắn ta phút chốc dứng dậy, cất bước khiến cho giường cũng phải run theo.



“Thôi bỏ đi, bổn điện hạ không thèm.” Tứ Hoàng tử hừ một tiếng, nhanh chóng ra khỏi phòng ngủ, Thôi Linh Bích cuối cùng cũng được thả lỏng.



Buổi tối, nha hoàn trong phủ bưng một chậu nước ấm đến rửa mặt cho nàng, một tiểu nha hoàn do dự mở miệng: “Nương nương, có lẽ hôm qua điện hạ vui quá, lúc này mới hơi thô lỗ, nương nương đừng tức giận với điện hạ: “Nàng ta thở dài một tiếng: “Điện hạ lại đi thanh lâu rồi, làm sao mới được đây.”



Thôi Linh Bích không nói gì, cảm giác hạ thân nóng rát đau đớn vẫn chưa hết, nàng cảm thấy từng cơn đau đầu.



“Nương nương làm sao vậy? Thân thể không khỏe sao?” Tiểu nha hoàn lương thiện, quan tâm hỏi vài câu, thậm chí còn kề tai Thôi Linh Bích, nhỏ giọng hỏi: “Nương nương bôi thuốc chưa? Thuốc đó có thể làm giảm vết bầm.”



Thôi Linh Bích thấy trong mắt nàng ta đều là vẻ quan tâm chân thành, đành phải gật đầu, tiểu nha hoàn lúc này mới yên tâm.



Thôi Linh Bích vẫy bảo những người khác lui đi, chỉ để lại tiểu nha đầu mười hai mười ba tuổi này, tiểu nha đầu lại hỏi: “Sáng nay nương nương đi đâu vậy? Cẩm Bình mất dấu người, về liền bị quản sự mắng cho một trận…”



Đôi mắt nhỏ mang theo oán trách của tiểu nha đầu dừng lại trên người Thôi Linh Bích, Thôi Linh Bích cảm thấy mình sai hơi thái quá, nàng có thể chết, lại làm liên lụy đến nhiều người vô tội như vậy, ví dụ như tiểu nha đầu trước mắt đây.



Đêm đó lúc đi ngủ, Thôi Linh Bích nhớ đến nam tử sạch sẽ ôn hòa ban ngày, trên người hắn ta còn có mùi thuốc nhàn nhạt khiến cho người ta yên tâm.



Mấy ngày sau, Đổng Quyết Minh chế ra loại dược có thể làm giảm bớt độc tính, tuy không thể trị tận gốc, chỉ có thể từng bước từng bước một.



Mà Tứ Hoàng tử cũng nhìn Thôi Linh Bích mấy ngày, đến tận hôm nay Thôi Linh Bích vẫn từ chối hắn ta thân cận, Tứ Hoàng tử không thể nhịn được nữa, bàn tay xé rách y phục của Thôi Linh Bích, định cưỡng chế làm.



Thôi Linh Bích phản kháng không được, bị hắn ta lột ra chỉ còn một chiếc yếm, cuối cùng đau khổ khóc thành tiếng.



Tứ Hoàng tử rất buồn bực, quỳ đứng trước người Thôi Linh Bích, nắm lấy tóc mình, quát: “Thôi Linh Bích! Rốt cuộc ngươi bị làm sao vậy?”



“Điện hạ….ta…thị vệ hôm đó…” Hai tay Thôi Linh Bích che mặt, chỉ lộ ra đôi môi đỏ bị cắn đến chảy máu.



Tứ Hoàng tử mông lung, hỏi: “Ai?”



“Thị vệ đó…hắn ta…” Thôi Linh Bích không nói tiếp, chỉ khóc hu hu.



“Hắn chạm vào ngươi?”Giọng nói Tứ Hoàng tử lơ mơ, trong đầu ong ong, hắn ta đặt tay ở bên dưới Thôi Linh Bích, chấp nhất hỏi: “Nơi này thì sao? Đi vào chưa?”



Thôi Linh Bích bị lời nói trắng trợn của hắn ta khiến cho sắc mặt trắng bệch, chỉ không ngừng lắc đầu, tiếng khóc thút thít trở thành khóc rống lên: “Chưa! Chưa! Chưa!”



Cũng không biết Tứ Hoàng tử có tin hay không, chỉ thấy hắn ta chậm rãi từ trên người nàng đi xuống, hai mắt đỏ lên, mắng: “Con mẹ nó, ức hiếp đến đầu bản điện hạ rồi.” Hắn ta không để ý đến Thôi Linh Bích nữa, mà là xông thẳng ra khỏi phủ.



Hắn ta muốn xông vào Hoàng cung bắt người, lại bị thị vệ ở cửa cung ngăn lại, nói không có khẩu dụ thì không được vào.



Bây giờ Tứ Hoàng tử nhìn những thị vệ này lại nhớ tới sự sỉ nhục ngày hôm đó, hắn ta liều mạng đạp vào hai chân thị vệ, thị vệ đau dến nhe răng trợn mắt, lại vẫn phải nhịn. Tứ Hoàng tử oán hận nhìn bọn họ, lên xe ngựa đi về phía Đông cung.



Bây giờ là Thái tử giám quốc, cũng không biết Thái tử bây giờ đang ở trong cung hay là trong phủ đệ của mình.



Vận may của Tứ Hoàng tử không tính là kém, đêm này vừa đúng lúc vì Tạ Li Đường bị sốt, Thái tử vội vàng trở về từ Hoàng cung, thế nên bây giờ vừa vặn đang ở Đông cung. Tứ Hoàng tử vốn không muốn nói chuyện như vậy cho Thái tử, nhưng nếu không nói, Thái tử sẽ không cho hắn ta quyền đánh giết tên thị vệ kia.



Tứ Hoàng tử chịu đựng nhục nhã, kể hết cho Thái tử.



Cho dù Thái từ càng ngày càng giống một đế vương, nhưng vẫn rất có phong độ và nguyên tắc, nghe xong chuyện này thì lập tức nhíu chặt mày: “Loại sâu mọt như vậy quả thực phải nhanh chóng xử lí, Tứ đệ, ta sẽ cho đệ một công đạo.” Ánh mắt Thái tử an ủi nhìn Tứ Hoàng tử, cuối cùng còn bổ sung thêm một câu: “Đệ muội là người bị hại, còn phải nhờ Tứ đệ quan tâm nhiều hơn, mau trở về đi.”



Thái tử là muốn Tứ Hoàng tử và Thôi Linh Bích chung sống một cách bình thường, Tứ Hoàng tử lại vẫn cố chấp với tên thị vệ kia: “Đại ca, đệ nhất định phải đích thân xử lí tên thị vệ đó.” Quan hệ của hắn ta và Thái tử cũng không được xem là sâu đậm, vừa rồi lại xưng hô như vô cùng thân thiết.



Thái tử gật đầu: “Đương nhiên.”



Tứ Hoàng tử đứng yên tại chỗ không có ý rời đi, Thái tử biết ý, lập tức gọi người đưa thị vệ kia qua đây.



Mấy ngày nay thị vệ kia rất hốt hoảng lo sợ, hắn vốn tưởng Tứ Hoàng tử lần này coi như là xong rồi mới nảy sinh ý đồ bất chính, mượn cớ đi điều tra, sờ một chút, véo một chút. Tiểu nương tử đỏ mắt trừng hắn, phản kháng, định kêu to, hắn che miệng nàng lại, cởi xiêm y của nàng.



Nói với nàng rằng, Tứ Hoàng tử của nàng chết chắc rồi, kêu khóc cũng vô dụng, không có ai đến cứu nàng đâu, không bằng ngoan ngoãn một chút, còn có thể để lại danh tiếng trong sạch.



Suy cho cùng hắn vẫn còn sót lại chút lí trí, không làm đến cùng.



Nhưng mà rất nhiều chuyện đã vượt quá dự liệu của hắn, thứ nhất, bây giờ Tứ Hoàng tử bình yên vô sự, thứ hai, tiểu nương tử lại nói với Tứ Hoàng tử.



Thị vệ bị đưa vào trong điện, Tứ Hoàng tử đi lên đạp một cái, khiến cho miệng tên thị vệ lệch sang một bên.



Lúc này, Thái tử biết ý đi ra ngoài, để không gian lại cho Tứ Hoàng tử.



“Con chó này!” Tứ Hoàng Tử dùng những lời nói thô tục khó nghe nhất, không ngừng mắng, chân cũng không dừng lại, đá tên thị vệ đến mặt mũi bầm dập: “Ngươi coi ta chết rồi chắc? Dám ức hiếp người của ta, cho ngươi ức hiếp, ức hiếp, ức hiếp!” Hắn ta nắm đầu của thị vệ, tát mấy cái liền, vẫn chưa hết giận, đạp tên thị vệ ngã xuống rồi lại lôi dậy, giày vò cho đến khi không thành hình người.



Trước khi đi Tứ Hoàng tử nói với Thái tử: “Đại ca, huynh giúp ta tra trấn hắn đi, tất cả hình phạt trong thiên lao đều dùng.” Hắn ta oán hận nói: “Còn phải thiến cả cái đồ chơi của hắn nữa.:”



Hắn ta thấy ánh mắt bao dung của Thái tử, khẩu khí mềm xuống: “Sau này cái gì ta cũng nghe theo đại ca.”



Thái tử vô cùng sảng khoái đáp ứng, hắn gật đầu nói: “Được, chuyện đầu tiên ta muốn Tứ đệ làm, đó là an ủi đệ muội cho tốt, nhất định không được hưu muội ấy, hiểu chưa?”



Tứ Hoàng tử cảm thấy vô cùng khuất nhục, khuất nhục đến nỗi hắn ta không muốn thấy Thôi Linh Bích nữa, nhưng vừa rồi hắn ta mới hứa với



Thái tử việc gì cũng nghe theo Thái tử, chỉ đành đồng ý.



Đợi hắn ta đi rồi, Thái tử nhìn bóng dáng của Tứ Hoàng tử, thở dài một hơi.



Sau khi Tứ Hoàng tử hồi phủ thì không còn ý chạm vào Thôi Linh Bích nữa, thậm chí còn không thèm nhìn nàng một cái, buổi tối nếu không phải là ra khỏi phủ thì là ngủ ở thư phòng. Thôi Linh Bích giống như một khu vực cấm, khiến hắn ta không dám đặt chân tới.



Mấy ngày nay Thôi Linh Bích càng không được khỏe, phu quân của nàng lại trốn nàng như tránh lũ, nàng vốn là nữ tử ngoan hiền truyền thống, hai ngày nay đều lấy nước mắt rửa mặt, nhưng mà, mỗi lần nàng có ý niệm không thương xót bản thân, nàng liền nhớ đến nam tử sạch sẽ ấy.



Hôm nay đám bạn Tứ Hoàng tử làm loạn muốn gặp “chị dâu”, Tứ Hoàng tử vốn không muốn, nhưng nhìn thấy trong mắt mấy người này ẩn ẩn ý suy đoán “Chẳng lẽ là một nữ Vô Diệm”, liền miễn cưỡng đồng ý.



Thôi Linh Bích đương nhiên đẹp, hơn nữa còn là rất đẹp, cho dù hơi tiều tụy chút, vừa xuất hiện trước mắt mấy người, đều khiến bọn họ lộ ra vẻ si mê.



“Chào chị dâu, chào chị dâu.” Mấy người cười hì hì chào hỏi, tầm mắt vẫn không dời đi, tuy trong lòng Thôi Linh Bích không thoải mái, nhưng không nói ra, chỉ thản nhiên đáp lại một câu: “Chào mọi người.”



Vẻ mặt của nàng lạnh nhạt, nhưng giọng nói lại mềm mại yểu điệu, chỉ ba chữ này thôi, cũng khiến cho đám công tử nổi lên phản ứng, ánh mắt đen tối không rõ ràng.



Đều là nam nhân, sao Tứ Hoàng tử có thể không nhìn ra tâm tư của mấy người này, hắn ta lại nhớ đến sự nhục nhã đêm động phòng hoa chúc, sắc mặt tức giận âm trầm, lập tức phất tay áo bỏ đi, ngay cả Thôi Linh Bích cũng không đưa theo.



Ý thức được đám bạn của hắn ta vốn không thật sự tôn trọng mình, Tứ Hoàng tử vừa buồn vừa tức lao ra đường lớn, trong lòng nảy sinh cảm giác hoang vắng.



Mấy người trong nhã gian nhìn nhau, lại nhìn Thôi Linh Bích đứng lẻ lọi, ánh mắt lại nóng lên.



Ánh mắt như vậy cho dù có che giấu đi, nhưng Thôi Linh Bích vẫn cảm thấy quen thuộc, thân mình nàng run rẩy, lập tức sợ hãi chạy trốn. Mấy người còn lại tiếc nuối tặc lưỡi: “Các ngươi nói xem, sao chị dâu nhút nhát vậy nhỉ…Nhưng mà điện hạ tức giận rồi, phải nghĩ cách dỗ hắn ta đi.”



Bên ngoài đổ mưa, đây là trận mưa đầu tiên vào mùa hạ, hạt mưa không nhỏ, bầu không khí oi bức.



Đổng Quyết Minh lại nhìn thấy Thôi Linh Bích, nàng ngồi xổm trước cửa một tiệm thuốc, đầu tóc ẩm ướt, dính hết lên trán, nhìn vô cùng chật vật. Chưởng quầy của tiệm thuốc có vẻ khó xử: “Chỗ chúng tôi không có lang trung nào họ Đổng cả, cô mau đi đi thôi.”



Trong lòng không biết bị cái gì đập trúng, Đổng Quyết Minh xuống xe ngựa, cầm ô, đi về phía Thôi Linh Bích.



Trong mắt Thôi Linh Bích, nam tử tuấn tú trắng nõn cầm ô, ánh mắt vừa lo lắng vừa dịu dàng, từng bước tới gần nàng, trên người hắn ta có mùi dược hương, cho dù là trước cửa tiệm thuốc, hơi thở của hắn ta vẫn rõ ràng mà đặc biệt.



“Đổng…”



“Quyết Minh, gọi ta là Quyết Minh.”



Thôi Linh Bích ngây ngốc đọc theo hắn ta: “Quyết Minh…” Vừa dứt lời, nàng liền ngất đi.



Đổng Quyết Minh bế nàng về phủ, ánh mắt của hắn ta lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn cho đến búi tóc phụ nhân của nàng, trong lòng thở dài, cảm thấy bản thân thật không bình thường.



Người nàng rất nóng, rõ ràng đã sốt rồi. Đổng Quyết minh vừa đặt tay lên trán nàng, vừa đoán chắc là do mưa ướt nên bị cảm lạnh. Ngón tay Đổng Quyết Minh lạnh lẽo, Thôi Linh Bích hôn mê nhưng vẫn vô thức cọ cọ.



Đổng Quyết Minh thu tay lại, đắp khăn ướt, bón thuốc cho nàng, cho đến khi sắc trời dần tối. Nhưng người Thôi Linh Bích vẫn nóng bỏng, sốt cao không lùi, Đổng Quyết Minh cẩn thận bắt mạch, phát hiện nàng là có chứng viêm dẫn đến sốt cao.



Có lẽ trên người có vết thương, nhưng lại không xử lí thỏa đáng.



Đổng Quyết Minh đi lại trong phòng, cuối cùng ra khỏi cửa gọi Triền Chi đến: “Triền Chi, ngươi mau xem trên người vị nữ tử này, có chỗ nào bị viêm không.”



Triền Chi sớm đã tò mò, nghe nói Đổng Quyết Minh bế một nữ tử về, vừa nấu thuốc vừa chăm sóc, hiển nhiên có để tâm đến. Trong lòng nàng ta chua xót, nhưng không để lộ ra biểu hiện gì, chỉ ngoan ngoãn đáp ứng.



Một lúc lâu sau, Triền Chi ra khỏi phòng, ánh mắt tránh né, ấp úng, dưới sự thúc giục của Đổng Quyết Minh mới nói ra trên người nàng có rất nhiều vết bầm. Triền Chi suy cho cùng vẫn có điều che giấu, nàng ta thấy, nữ tử này đã từng chịu sự đối xử thô bạo, có thể là, việc nam tử làm với nữ tử.



Nàng ta không tiện nói rõ với công tử.



Đều là nữ tử, trong lòng Triễn Chi cũng vô cùng khó chịu, cho dù nữ tử này có thể có được sự quan tâm của công tử.



Sau đó nàng ta thấy, trong mắt công tử lộ vẻ thương tiếc, bàn tay buông ở cổ áo nắm chặt lại, dường như đang quyết định điều gì, sau đó kiềm nén cảm xúc mở miệng: “Ngươi…giúp nàng xử lí vết thương đi.”



Triền Chi nhìn bàn tay nổi gân của Đổng Quyết minh, cúi đầu đồng ý.



***



Lúc Tạ Quân nhận được thư của Dịch Vân Trường, đội quân đã tới Sở Thủy Lưu vực, hắn nhận thư, phương hướng xuất phát lại không phải là nước Thục, mà là Giang Châu.



Đã lâu rồi không gặp mẫu thân, thấy hơi nhớ. Tạ Quân nghĩ vậy.



Khi đội quân đi vào Lăng Vân sơn trang, cuối cùng có thể nghỉ ngơi cho đã, các binh lính không có ý hỏi gì Tạ Quân, đều vô cùng yên tâm ở lại.



Lúc Tạ Quân bước vào trạch viện thanh nhã ở trên đỉnh núi, mẫu thân của hắn đang nghiêng mình nằm trên ghế mỹ nhân, trên bàn đá bên tay còn có một quyển thoại bản và một hạch đào điêu khắc tinh xảo.



Nàng ta đã ngủ rồi, nhắm mắt lại, dung nhan khi ngủ vô cùng bình yên.



Tạ Quân cầm cuốn thoại bản chưa đọc hết của Lý Triển Vân, ngồi bên bàn đá, lẳng lặng giở ra xem, đến đoạn giống y hệt lời A Dung nói, không kìm được mà cười ra tiếng.



Lí Triển Vân bị tiếng cười trầm ấm dễ nghe này làm cho tỉnh giấc, mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền nhìn thấy gương mặt như ngọc thạch ngồi bên bàn đá, Lý Triền Vân kinh ngạc, lập tức vui vẻ: “Quân Nhi!”



Tạ Quân đặt sách xuống, nhìn Lý Triển Vân, sau đó chậm rãi nở nụ cười: “Mẫu thân.”



Trong mắt Lý Triển Vân đều là vẻ phấn khởi, kéo Tạ Quân nhìn trái nhìn phải, thở dài nói: “Quân Nhi đã lớn vậy rồi.” Nàng ta dần dần cảm thấy xấu hổ, thấp giọng nói: “Đều là mẫu thân không tốt, không thể ở bên cạnh Quân Nhi.”



Tạ Quân ôm Lý Triển Vân, dịu dàng nói: “Không sao đâu, không sao đâu.” Nhìn mẫu thân không còn cố chấp với phụ hoàng nữa, nhìn thấy nàng ta sống vui vẻ thoải mái như vậy, hắn đã thấy vô cùng may mắn rồi.



Lý Thông nghe nói Tạ Quân đã về, võ không luyện, cũng không bế quan nữa, lập tức ra ngoài đoàn tụ một nhà cùng ăn bữa cơm tối.



Trong tiệc, Lý Thông kiêu ngạo cười nói: “A Quân à, tổ phụ đã nói từng nói sẽ trả mẫu thân lại cho con, tổ phụ không nuốt lời chứ?” Ký ức của Lý Thông với màn ly biệt Hoàng cung năm đó quá sâu sắc, đến nỗi thỉnh thoảng nhớ lại còn thấy khó chịu trong lòng, may mà Vân Nhi buông xuống được, không thì ông còn định không nhận nữ nhi này.



Tâm tình Tạ Quân vui vẻ gật đầu: “Đúng đúng đúng, tổ phụ giỏi nhất.”



Lúc hắn nói chuyện, Lý Triển Vân đang ngồi cạnh hắn, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn, quay đầu lại chỉ cười liếc Lý Thông một cái, Lý Ân ngồi một bên bị sự phân biệt đối xử của nàng ta chọc cho cười rộ lên.



***



Đã đến thời điểm nóng nhất của mùa hè, Tạ Quân vẫn chưa đến. A Dung uất ức bĩu miệng, cảm thấy bị lừa gạt. Đến khi Yến Tuyết Chiếu nói Tạ Quân đến nước Thục diệt thổ phỉ đến nay vẫn chưa về, tất cả sự giận dỗi trong lòng nàng đều biến thành lo lắng, cứ muốn lôi kéo Yến Tuyết Chiếu đến trợ giúp.



Yến Tuyết Chiếu buồn cười xoa đầu nàng: “Trong thư hắn nói rồi, tháng sau chúng ta xuất phát, trước lúc đó, tìm thế nào cũng phải lôi được Minh Sương Kiếm ra.” Yến Tuyết Chiếu ngập tràn ý chí chiến đấu, hắn ta phong tỏa tin tức lâu như vậy, không phải là vì chuyện này?



Lúc này người đi vào Kiếm Cốc có thêm A Dung và Cố Tề Quang, bởi vì cơ quan Kiếm Cốc đã được giải gần hết, lúc này Yến Tuyết Chiếu mới dám đưa hai con gà mờ này đi vào.



Cố Tề Quang đã từng tiếp xúc với một số thuật kỳ môn độn giáp, bản lĩnh tự bảo vệ mình đương nhiên là có, A Dung…chỉ có theo sát Yến Tuyết Chiếu.



Khi mặt trời lên đến đỉnh điểm, một tầng ánh nắng mãnh liệt xuyên qua lớp băng tụ lại một điểm. Lại một tầng ánh nắng khác tụ thành một điểm sáng khác…Hơn mười điểm sáng dường như tạo thành một cảnh tượng huyền diệu, đợi khi Kiếm Cốc bị băng phong tỏa mở ra một lỗ hổng nhỏ, tầng trong Kiếm Cốc đột nhiên trở nên rộng rãi.



Lúc này Yến Tuyết Chiếu mới rút ra bản đồ cơ quan mà Tạ Quân cho hắn, chốc chốc đã mở được cửa băng.



Từng tầng băng ma sát với nhau phát ra tiếng vang chói tai, mọi người đều không có ý đi vào, Yến Tuyết Chiếu cắt một khối băng, vứt và trong thạch thất, không thấy có phản ứng gì, lúc này mới dẫn mọi người vào trong. Cho dù bản đồ cơ quan mà Tạ Quân đưa chi tiết thế nào, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.



Trong thạch thất để một quan tài băng rất lớn, Yến Tuyết Chiếu cúi người thi lễ về hướng quan tài băng, mấy người A Dung đằng sau cũng làm theo. Yến Tuyết Chiếu không làm nhiều động tác dư thừa, ánh mắt tìm kiếm trong thạch thất, sau khi không thu hoạch được gì lại hướng ánh mắt về trong quan tài băng.



“Vẫn phải quầy rầy tiền bối rồi.”Cố Tề Quang lắc đầu thở dài một tiếng, đi đến bên cạnh quan tài băng.



“Nếu Dung Dung sợ, thì đừng nhìn.” Yến Tuyết Chiếu lên tiếng nhắc nhở, A Dung do dự một lúc, không nhúc nhích.



Yến Tuyết Chiếu lật quan tài băng, nhìn xuyên qua mặt băng thấy được cảnh tượng bên trong, bởi vì có băng phong tỏa, thi thể vẫn chưa bị hư hoại, hơn nữa còn được bảo tồn hoàn hảo, thậm chí còn có thể thấy được phong thái bất phàm khi còn sống.



“Là hai thi thể nam.” Yến Tuyết Chiếu sờ cằm, nói thầm: “Hai huynh đệ tốt sao?”



Cố Tề Quang sửng sốt, ánh mắt nhìn quan tài băng trở nên ôn hòa.



“Thôi, xem xem bảo bối Minh Sương Kiếm có ở bên trong không.” Yến Tuyết Chiếu thả người nhảy xuống, lấy tay đẩy quan tài ra, lúc bỏ tay xuống không cẩn thận xước mất một miếng da, để lại chút máu, nhứng hắn không hề để ý, khoát tay rồi làm tiếp.



“Phụ thân, sao người không dùng nội lực?” A Dung oán trách một tiếng: “Còn làm mình bị thương rồi kia.”



“Không sao không sao.” Yến Tuyết Chiếu tùy ý xua tay, lại bị Cố Tề Quang bắt được cái tay lắc lư đang chảy máu, Cố Tề Quang cau mày, tâm tình không tốt nhìn hắn: “Máu của ngươi đều là bảo bối đó, cứ để lãng phí vậy.”



Yến Tuyết Chiếu sửng sốt, cười ha ha: “Thì ra là nguyên nhân này.” Hắn mút sạch máu tươi trên tay: “Như vậy thì không lãng phí nữa rồi chứ.”



Cố Tề Quang bất đắc dĩ nhìn hắn.



“Kệ đi, mau đến xem bảo bối.”



Cẩn thận nhìn, hai thi thể nam nằm trong quan tài băng vô cùng thân thiết, một người là nằm ngửa một cách rất quy củ, một người lại nghiêng mình ôm chặt nam tử kia vào lòng, trên mặt thậm chí còn có ý cười thỏa mãn.



Cảnh tượng như vậy khiến cho người ta nảy sinh sự cảm động không tên, A Dung cảm khái nói: “Tình bạn giữa hai vị tiền bối nhất định rất sâu đậm, giống như phụ thân và Cố thúc thúc vậy.”



Yến Tuyết Chiếu cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, mà Cố Tề Quang đã quay đầu đi, hai bên tai khuôn mặt tuấn tú trắng nõn đều dần đỏ lên.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv