Trình Thiếu Phàm bước xuống xe, hắn đưa mắt nhìn Vân Hi lại nhớ đến chuyện hồi chiều liền lên tiếng hỏi cô...
"Này, tôi đuổi cô đi thì đáng ra cô phải biết đường chạy về nhà mình cơ chứ...? Chẳng lẽ cô đần độn đến mức đến trường đại học ngủ à...?"
Vân Hi hơi bàng hoàng trước câu hỏi vô tình của Trình Thiếu Phàm, chẳng lẽ hắn đã đến nhà cô rồi hay sao...lỡ đâu chạm mặt với mẹ cô thì mọi kế hoạch đi tong à...
"Mà sao anh biết tôi ở trường đại học mà đến tìm hay thế...?"
Vân Hi lái qua câu hỏi khác để Trình Thiếu Phàm quên mất chuyện hắn hỏi cô, may sao tên này cũng không thông minh cho lắm nên rất dễ bị người khác đánh lừa...
"Người của tôi đi điều tra thì biết thôi, bọn chúng làm việc nhanh lắm nên chỉ cần mười phút là tôi tìm ra cô ngay..."
Trình Thiếu Phàm tự mãn khen ngợi đám thuộc hạ do hắn huấn luyện, nhưng trong mắt Vân Hi có lẽ đám thuộc hạ đó còn thông minh hơn tên này rất nhiều lần. Có lẽ bọn chúng chỉ nể phục sức mạnh tay chân của Trình Thiếu Phàm trong công việc nên mới chấp nhận đi theo hắn...
"Ngạc nhiên thật đấy, anh có nhiều thuộc hạ dưới trướng lắm à...?"
Trình Thiếu Phàm không biết hắn đã thu phục được bao nhiêu tên đi theo mình, hắn liền đưa tay ra đếm thử...
"Khoảng mấy chục tên gì đó, đa phần bọn chúng đều là người được phái đến để giết tôi...nhưng không thành công..."
Theo quy tắc của thế giới ngầm, những tên sát thủ không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị chính tổ chức của mình truy sát cho đến chết. Lợi dụng việc đó, Trình Thiếu Phàm đứng ra thu nhận tất cả bọn chúng trở thành thuộc hạ thân tín bên cạnh. Cũng nhờ uy danh của hắn mà những tổ chức kia cũng không có động thái gì quá đáng đối với đám sát thủ bị truy nã...
Đương nhiên đám sát thủ kia được Trình Thiếu Phàm cứu một mạng chắc chắn sẽ vì hắn mà trung thành hết mực. Cũng từ lúc đó trở đi, không có một tổ chức nào dám phái sát thủ truy sát hắn nữa...vì đơn giản bọn họ sợ rằng người của mình sẽ trở thành người của hắn...
"Cô hỏi nhiều quá đấy, lo đi vào trong làm bữa tối cho tôi nhanh..."
Vân Hi gật đầu nghĩ ngợi linh tinh gì đó khiến cô có cảm giác thương xót cho Trình Thiếu Phàm, dường như hắn còn bất hạnh hơn cả cô thì phải, khi một người bình thường lại phải sống trong sự thấp thỏm sẽ có ai đó đến giết mình...
Nhưng Trình Thiếu Phàm có nhiều thuộc hạ dưới trướng như vậy cũng là một lợi thế cho việc trả thù sau này của cô. Trước tiên cứ sắp xếp một kế hoạch hoàn mỹ khiến hắn tuyệt đối tin tưởng cô là được...
"Anh tắm xong chưa, tôi dọn cơm ra bàn trước rồi đấy..."
Vân Hi theo thói quen nói với Trình Thiếu Phàm một câu, cô cũng đi tắm rửa sạch sẽ sau một ngày dài lang thang ở ngoài đường. Đột nhiên tiếng điện thoại trên bàn lại reo lên...
"Alo...tôi là Vân Hi đây..."
-Chào cô, tôi là người bên tổ chức thám tử đã được cô thuê để điều tra về những chuyện đac xảy ra trong gia đình mình...
"Vâng, có tin tức gì rồi à...?"
-Chúng tôi đã điều tra sẽ một số thông tin có vẻ rất hữu ích với cô...vậy phiền cô ngày mai ba giờ chiều tại quán cà phê TREE để trao đổi rõ hơn...
"Được, cảm ơn..."
Vân Hi có chút lo lắng, một phần cô cũng muốn biết nhưng một phần thì không. Cô sợ rằng mình sẽ biết được điều gì đó khiến cả đời này cô không thể tha thứ cho gia đình của mình...
Trình Thiếu Phàm tắm xong liền thấy Vân Hi cứ đứng như trời trồng, khuôn mặt hiện rõ sự lo lắng liền tiến lại ôm eo cô từ phía sau...
"Cô chưa tắm mà...sao người cô cứ thơm thơm kiểu gì thế...?"
Vân Hi bất ngờ bị ôm liền cau mày tỏ ý không hài lòng, cho đến khi Trình Thiếu Phàm cứ liên tục dụi đầu vào vai cô bắt đầu phàn nàn...
"Anh là sói lớn à, cứ thích quấn lấy người khác rồi ngửi ngửi là sao hả..."
Vân Hi gỡ hai tay của Trình Thiếu Phàm ra liền thấy khuôn mặt bất mãn của hắn. Cô chỉ biết thở dài liền nhón người lên xoa đầu hắn một cái...
"Anh ăn tối đi, tôi phải đi tắm đã..."
Trình Thiếu Phàm không hiểu sao hắn lại cảm thấy có chút hài lòng khi người phụ nữ kia mỉm cười với hắn. Ngay cả hành động xoa đầu của cô cũng không thấy khó chịu, chẳng lẽ hắn sống với loại người ngu ngốc như Vân Hi nên dần dần trở nên đần độn rồi không...
"Không được, từ nay phải tránh cô ta càng xa càng tốt..."
Trình Thiếu Phàm tuy nói thế nhưng khi thấy Vân Hi bước ra khỏi nhà tắm tiến lại phía bàn ăn, hắn liền kéo ghế ngồi bên cạnh cô...
"Tôi có cảm giác cô đang giấu giếm tôi chuyện gì đấy, nên tôi phải giám sát cô thật kĩ..."
Vân Hi cũng gật đầu đại cho có lệ, cô biết thừa làm gì có người nào giám sát mà cứ đưa cả đầu vào vai cô hít hít ngửi ngửi cái gì đó rồi lại bày ra bộ mặt nghi hoặc bản thân như hắn cơ chứ. Rõ ràng đã nghiện lại còn ngại...