Còn Bạc Cảnh Xuyên về tới phòng, sau khi tắm xong, mặc áo choàng tắm, cầm ly rượu trên tay, ngồi hướng cửa sổ.
Đối với nụ hôn bên hồ, từ đầu tới cuối vẫn không quên.
Anh
Đối với phụ nữ, thật ra anh vẫn bài xích.
Anh cảm thấy bản thân không phải là người khao khát gì nặng nề.
Anh cảm thấy thân mật với người phụ nữ, thậm chí da thịt của hai người còn chưa chạm vào nhau, thẳng thắn nhìn nhau là điều khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu.
Dơ.
Anh sớm đã xác định sự ảnh hưởng của Thẩm Phồn Tinh với anh không hề nhỏ, nhưng có thể làm được điều đó anh có thể nhận được nhiều hơn từ cô thì thật sự khiến anh bị sốc.
Cô giống như những người thoát khỏi vòng vây của anh.
Cô đủ để coi như một tai nạn mạnh mẽ trong cuộc đời anh.
Loading...
Murdoch của Bordeaux có nhà máy rượu ông nội yêu thích. Ông từng nói rượu vang đỏ là một chất lỏng sống có thể nếm được, nhưng không được tham lam.
Đừng để bất cứ thứ gì làm ảnh hưởng suy nghĩ của con, ảnh hưởng phán đoán của con.
Rượu thật sự là thứ nguy hiểm nhất vì nó sẽ khiến người ta bất giác bị nghiện.
Ông cũng từng nói, trên thế giới này, phụ nữ còn nguy hiểm hơn cả rượu vang đỏ.
Còn chuyện phụ nữ nguy hiểm tới bước nào thì anh không biết, nhưng anh cũng có hơi chắc chắn.
Phu nữ, chính xác sẽ khiến người ta bị nghiện.
Còn anh, đã nghiện mất rồi.
Ngày hôm sau, Thẩm Phồn Tinh cố tình dậy trễ hơn thường ngày, lúc tới nhà chính, nghe dì Trương nói Bạc Cảnh Xuyên đã đi rồi, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện xảy ra vào tối hôm qua, cô tạm thời vẫn chưa biết phải đối mặt với Bạc Cảnh Xuyên ra sao.
“Cô Thẩm, mời cô dùng bữa sáng.”
“Được rồi, cảm ơn.”
Dì Trương dặn dò người làm dọn bữa sáng lên: “Anh Bạc nói hôm nay phải ra ngoài, tài xế đã chờ ở cửa rồi.”
“Ừm.”
Sau khi ăn xong, Thẩm Phồn Tinh định đi.
“Cô Thẩm chờ chút đã.” Dì Trương đột nhiên gọi tên cô.
Thẩm Phồn Tinh khựng lại nhìn bà ấy, thấy dì Trương đem theo hai người làm đi tới trước mặt cô.
“Đây là quần áo và giày mà ngài Bạc lúc nãy dặn chuẩn bị cho cô, mời cô thay rồi hãy đi.”
Đôi mắt của Thẩm Phồn Tinh loé lên sự bất ngờ.
Anh lại chu đáo như vậy sao?
Thấy mình mặc bộ đồ đã mấy ngày rồi, Thẩm Phồn Tinh cuối cùng vẫn không từ chối.
Đó là một chiếc váy trắng dài đến đầu gối với thiết kế vừa vặn kiểu phương Tây, cổ chữ V, tay áo hai bên còn có bốn chiếc khuya vàng.
Đơn giản và phóng khoáng, phong cách lão luyện.
Rất thích hợp với khí chất của Thẩm Phồn Tinh.
Còn Thẩm Phồn Tinh cũng rất thích bộ quần áo này.
Nhưng bộ đồ này không chỉ phù hợp với cô về ngoại hình, mà kích thước cũng vừa vặn đến đáng sợ.
Đây có phải là kích thước mà Bạc Cảnh Xuyên hỏi dì Trương không?
Mắt nhìn của dì Trương đúng là lợi hại, chỉ nhìn thì có thể biết được kích thước cả 3 vòng của cô.
Ngồi trên xe mà Bạc Cảnh Xuyên sắp xếp đi thẳng tới nhà họ Thẩm.
Nhà họ Thẩm ở khu biệt thự cao cấp Bình Thành.
Lúc tới nhà họ Thẩm, ai cũng có mặt trong nhà.
Khương Dung Dung, Thẩm Đức Phàm, Dương Lệ Vi, Thẩm Thiên Nhu.
Lúc Thẩm Phồn Tinh vô cảm bước vào phòng khách của nhà họ Thẩm, mọi người đều hơi giật mình.
Còn Thẩm Thiên Nhu thấy Thẩm Phồn Tinh trắng sáng, thuần khiết và cao quý và kiêu ngạo, ánh mắt cô ta càng thêm dáo dác.
Cô ta thật sự chán ghét Thẩm Phồn Tinh.
Nhất là khí chất cao quý vô song trên người cô không ai có được.
Rõ ràng người tai tiếng nhất là cô!
Cô lại dựa vào gì mà không coi ai ra gì, dáng vẻ cao quý lạnh lùng.
Sự đố kỵ và hận thù trong mắt thoáng qua, Thẩm Thiên Nhu lập tức đứng bật dậy khỏi ghế sofa, đi tới gần cô, e dè gọi tên cô.
“Chị, chị tới rồi à.”