“Lo lắng? Sao vậy?”
Tô Hằng chau mày hỏi, mặc cù biết Phồn Tinh sẽ ị đả kích từ chuyện chia tay, nhưng từ hôm nay xem ra, cô sẽ không bị người ta bắt nạt mới đúng.
“Anh Hằng, anh không tò mò người đàn ông ngồi trong xe hôm nay là ai sao? Chị mới chia tay với anh, khẳng định nhất thời cảm xúc không thể khống chế, ngộ nhỡ chị luẩn quẩn trong lòng, tùy tiện tìm người đàn ông có tiền đến chọc tức chúng ta……”
Gương mặt Tô Hằng lập tức lạnh xuống: “Phồn Tinh không phải người như vậy! Từ trước đến nay cô ấy luôn giữ mình trong sạch!”
Bọn họ ở bên nhau tám năm, ngay cả ở trường học, theo đuổi lãng mạn nhất, ở độ tuổi dễ xúc động nhất, bọn họ cũng không phá tan phòng tuyến, nhiều nhất chỉ ôm theo lễ nghi bình thường thôi.
Cho dù như vậy, đôi khi cô còn lộ vẻ xấu hổ, hơn nữa mấy năm nay cô đều ở bên cạnh anh ta.
Mọi hành động của cô anh đều xem ở trong mắt, làm việc, nghỉ ngơi, chỉ có hai nơi này thôi.
Sao có thể vì trả thù anh ta, mà làm ra loại chuyện này được?
Loading...
“Từ trước đến nay…… Luôn giữ mình trong sạch sao?”
Thẩm Thiên Nhu cúi đầu nhẹ giọng lẩm bẩm, trong đôi mắt có vài phần âm ngoan.
Thẩm Phồn Tinh, chị chờ đấy, chuyện lần này, nhất định tôi sẽ nhớ kỹ!
“Chỉ mong chị ấy thật sự không làm việc ngốc như vậy. Người đàn ông kia…… Có lẽ chỉ là trùng hợp……”
Cô ta thấp giọng nói, cố ý nhắc đến người đàn ông hôm nay.
“Được rồi, đừng lo lắng. Lát nữa Phỉ Phỉ ra, anh đưa em về nhà, hôm nay không cần đến công ty nữa, đoán rằng cửa công ty đã đầy phóng viên rồi.”
Mặc dù Tô Hằng nói như vậy, nhưng đôi mắt lại có vài phần thâm trầm.
“Vâng, bà đã cho người nói cho em biết rồi.”
Thẩm Thiên Nhu nhẹ nhàng gật đầu, cảm giác được mặt mình bị ôm lên.
Tô Hằng nhẹ nhàng chạm vào gương mặt vẫn còn đỏ của cô ta, ánh mắt tràn đầy thương tiếc.
“Để em chịu oan ức rồi. Còn đau không?”
“…… Không đau.” Thẩm Thiên Nhu cắn môi, thoạt nhìn như cực lực ẩn nhẫn oan ức của mình, nhưng nước mắt vẫn rơi xuống.
“Đồ ngốc, đau thì nói ra, ở trước mặt anh cậy mạnh cái gì?”
Thẩm Thiên Nhu lắc đầu, vùi đầu trong ngực Tô Hằng.
“Em không đau, có anh quan tâm em, yêu em như vậy, có đau hơn em cũng cảm thấy không đau, bây giờ trong lòng em như rải đường vậy, một chút cũng không đau……”
Tô Hằng duỗi tay ôm eo cô ta, cúi đầu yêu thương hôn lên tóc cô ta.
“Lát nữa anh đưa em về nhà.”
“Vâng.”
-
Thẩm Phồn Tinh đưa bà cụ Bạc về nhà, bởi vì đã lớn tuổi, sau khi về nhà, bà cụ chống đỡ tinh thần nói chuyện với Thẩm Phồn Tinh một lát, liền không kiên trì được, cần phải nghỉ ngơi.
“Phồn Tinh, bận cả buổi chiều rồi, hay là con cũng tắm rửa ngủ một lát đi! Phòng ở lầu hai, tận cùng bên phải ấy……”
Thẩm Phồn Tinh có chút xấu hổ cười: “…… Không sau đâu bà, bà đi nghỉ ngơi đi, con…… Con đi dạo ở vườn hoa một chút……”
Phòng tận cùng bên phải ở lầu hai, cô rất rõ ràng, đó là phòng ngủ của Bạc Cảnh Xuyên!
Chuyện lần trước đã đủ xấu hổ rồi, sao cô có thể đi vào đó được.
Bà cụ Bạc có chút thất vọng: “Vậy được rồi, Phồn Tinh, con cứ coi như đây là nhà con, tùy ý chơi nhé!”
“Vâng, bà mau đi nghỉ ngơi đi.”
“Được!”
Lúc này đã là chạng vạng, không bao lâu đã đến bữa tối rồi.
Lần trước chỉ tùy ý nhìn qua vườn hoa này, hiện tại nhìn kỹ, quả thật rất xinh đẹp.
Hoa cỏ được trồng chỉnh tề, hình thái khác nhau, trong mùa này vĩnh viễn có vài nụ hoa, e thẹn chờ đợi nở rộ, rất đáng xem.
Cây xanh tươi mát, mùi hoa thơm ngát, thân là người điều hương, trong đầu Thẩm Phồn Tinh đã phác họa ra vài loại hương rồi.
Có vài loại hoa cô không quen thuộc, không nhịn được xoay người nghiên cứu mùi hoa, phần eo lại truyền đến một trận đau nhức……