Thẩm Phồn Tinh căn bản chẳng thèm để Tô Hằng nói hết câu đã duỗi tay ngăn anh ta lại.
“Anh muốn quyết định như thế nào cũng được. Tôi không quản được, cũng chẳng muốn quản. Dù sao tôi cũng không định tiếp tục làm việc ở đây nữa.”
Thẩm Phồn Tinh vừa nói, vừa rút đơn từ chức vẫn kẹp trong notebook chưa kịp đưa cho trưởng phòng nhân sự ra, ‘bộp’ một tiếng ném xuống trước mặt Tô Hằng.
“Phòng Quan hệ công chúng thì để người khác thăng chức đi! Tôi không làm!”
“Giám đốc Thẩm!”
“Thẩm tổng!”
Lời Thẩm Phồn Tinh vừa dứt, cả phòng họp đều như muốn sôi trào.
Mọi người đều khϊế͙p͙ sợ, rào rào mở miệng giữ lại Thẩm Phồn Tinh.
Tại sao đều nói năng lực làm việc quan trọng, nhiều năm như vậy, nhất cử nhất động của Thẩm Phồn Tinh họ đều đặt vào trong mắt. Bây giờ bọn họ không nghĩ đi thế nào, chỉ muốn lưu lại một người có năng lực.
Loading...
“Giám đốc Thẩm, suy nghĩ kỹ rồi mới làm.”
“Đúng, Thẩm tổng, cô ở Tô thị nhiều năm như vậy, chuyện lớn chuyện nhỏ vẫn luôn là cô quản lý, đột nhiên lại nói muốn từ chức, này…..”
“Nếu cô không hài lòng việc Thẩm Thiên Nhu tiến vào công ty, chúng tôi có thể báo chuyện này cho hội đồng quản trị để hội đồng quản trị thay cô làm chủ cũng được, nhưng cô tuyệt đối đừng rời Tô thị đi a!”
Ánh mắt Tô Hằng lướt qua tờ đơn từ chức của Thẩm Phồn Tinh, trong lòng bỗng nhiên thất kinh, nói đúng hơn chính là hoảng loạn.
Anh ta nắm chặt tay, lại phát hiện ra tay mình đang run rẩy, vì khẩn trương mà một chút sức lực cũng không có.
Anh ta đã quen với Thẩm Phồn Tinh dịu ngoan hiểu chuyện lúc trước.
Cô lúc nào cũng vì anh ta mà suy xét, hết thảy đều ưu tiên anh ta.
Nhưng mà hiện tại…
Nếu anh ta đồng ý để cô rời đi thì khẳng định sẽ gây nên một trận sóng gió trong công ty.
Tô Hằng vẫn yếu đuối.
“Phồn Tinh, em biết rõ quyết định này của anh không phải là nhằm vào em mà…..”
“Kim của anh có đâm vào người tôi không thì tôi không biết. Nhưng kim của người khác có đâm vào người tôi không thì tôi rất rõ ràng. Có điều chuyện này không quan trọng, quan trọng là, hôm nay tôi đến đây vốn là để từ chức.”
Thẩm Phồn Tinh vừa nói vừa ném quyển sổ trong tay vào người trưởng phòng nhân sự Lưu Kỳ đang hai tay trống trơn.
“Chúc cho Tô thị làm ăn phát đạt.”
Thẩm Phồn Tinh nghĩ một đằng nói một nẻo, lạnh lùng ném xuống một câu. Chiếc ghế cọ xát với mặt đất tạo ra âm thanh chói tai, cô quay người rời khỏi chỗ ngồi.
Trong lòng Tô Hằng hoảng hốt, cũng bị thái độ của Thẩm Phồn Tinh chọc giận vài phần.
“Phồn Tinh, sao em lại vô lý thế, em biết anh không có ý muốn đuổi em khỏi công ty mà!”
Thẩm Phồn Tinh đã đi tới cửa phòng họp đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn về phía Tô Hằng, đôi mắt rét lạnh tối tăm khiến tâm Tô Hằng cũng trầm xuống.
“Vô lý như thế?”
Thanh âm lạnh lẽo thấm đẫm trào phúng: “Tô Hằng, sao đến tận bây giờ anh vẫn có thể đội cái mũ đấy lên đầu tôi được vậy? Quyết định của Tô Hằng anh luôn luôn đúng còn Thẩm Phồn Tinh tôi luôn là cái đồ không thức thời vong ơn bội nghĩa có phải không?”
Cánh tay Thẩm Phồn Tinh đã chạm tới cánh cửa phòng họp, cô lạnh lùng nói: “Có điều không sao cả, anh thích nghĩ thế nào thì nghĩ. Đơn từ chức hôm nay anh thu thì thu mà không thu cũng phải thu! Đừng hòng nghĩ đóng khung được tôi, tôi năm đó bước vào Tô thị nhưng còn chưa cùng anh ký hợp đồng lao động gì hết!”
Thẩm Phồn Tinh nói xong, hoàn toàn làm lơ vẻ kinh hoàng, khϊế͙p͙ sợ trêи mặt Tô Hằng, tay vặn nắm cửa.
Những vị quản lý cấp cao khác vội vàng đứng dậy ngăn lại.
“Giám đốc Thẩm…..”
“Giám đốc Thẩm dừng bước…..”
“Rầm” một tiếng!
Cửa phòng họp bị đóng sập lại, Thẩm Phồn Tinh rời đi đầy khí thế, kiên quyết mà ngoan tuyệt.
Trong phòng hội nghị loạn thành một đoàn.
Thẩm Phồn Tinh đi rồi, tất cả mọi người đều cảm thấy như trời sắp sập xuống.
Không có ai vì Thẩm Thiên Nhu nhậm chức mà cảm thấy vui sướиɠ. Tất cả đều là phẫn nộ cùng chỉ trích.
Nếu không phải vì cô ta, giám đốc Thẩm đã không rời đi!
Cả người Thẩm Thiên Nhu phát run, gương mặt xinh đẹp trở nên xanh mét.