"Này..."
Thẩm Phồn Tinh ghế trên vai anh, hơi bối rối.
"Đừng lộn xộn."
Giọng nói của Bạc Cảnh Xuyên lúc đầu đã khàn khàn, bây giờ cô thậm chí còn thấy giọng anh hơi khô.
Thế là cô không nhúc nhích nữa.
Mở máy sấy tóc lên, Bạc Cảnh Xuyên đưa tay kiểm tra nhiệt độ, sau đó cúi đầu nhìn cô gái trong lòng mình, khẽ cười.
Năm ngón tay áp sát vào da đầu cô, anh có thể cảm nhận được cô gái trong lòng mình đang run lên nhè nhẹ.
Xoa nhẹ mái tóc mềm mại, để làn gió ấm áp lướt qua mái tóc cô và kẽ tay anh.
Thời gian trôi qua rất lâu, Bạc Cảnh Xuyên chăm chú sấy tóc cho cô.
Tóc trở nên mềm mại và bồng bềnh, Bạc Cảnh Xuyên tắt máy sấy tóc, trong phòng không còn âm thanh gì.
Loading...
Mùi thơm của sữa tắm và dầu gội phảng phất quanh hai người.
Trong căn phòng yên tĩnh, hương thơm dường như càng ngào ngạt, dần dần lan tỏa trong không khí.
Bàn tay của Bạc Cảnh Xuyên vẫn luồn vào tóc cô.
"Bị ốm còn để tóc ướt chạy loạn khắp nơi, có phải vẫn chưa khó chịu lắm đúng không?"
"Tôi... quên mất."
Làm sao mà Thẩm Phồn Tinh có thể nói cho anh biết là bởi vì nhìn thấy dấu vết hôm qua anh để lại nên mới vội vàng chạy xuống?
"Quên? Vẫn chưa cảm thấy khó chịu đúng không."
Thẩm Phồn Tinh cắn môi, xoay eo định thoát khỏi vòng tay của Bạc Cảnh Xuyên.
Kết quả là Cảnh Bạc Xuyên lại thu đầu gối về, Thẩm Phồn Tinh suýt nữa thì trượt xuống đất.
Cô theo bản năng bám vào vai anh để giữ thăng bằng.
Bạc Cảnh Xuyên cười khẽ, vòng tay ôm ngang eo cô, giọng nói khàn khàn đầy mê hoặc.
"Muốn trêu chọc tôi thì cũng phải chọn thời điểm thích hợp, sáng sớm mà ôm ấp thế này em có biết là rất nguy hiểm không?"
Thẩm Phồn Tinh sửng sốt một chút, lúc phản ứng lại thì lỗ tai đỏ bừng lên.
"Rõ ràng là anh..."
Bạc Cảnh Xuyên ngập tràn sự dịu dàng trong ánh mắt.
"Yên tâm, bây giờ tôi đang bị ốm, sẽ không làm gì em."
Thẩm Phồn Tinh yên lặng nhìn anh một lúc, sau đó nhanh chóng rút lui khỏi vòng tay anh.
"Anh không bị ốm cũng không được làm gì tôi... Anh mau uống thuốc đi."
Thẩm Phồn Tinh xoay người bước về phía cửa, dưới bộ váy ngủ đơn giản, một đôi chân dài mảnh khảnh vô cùng đốt mắt.
Bạc Cảnh Xuyên từ trên giường đứng lên.
Cửa vừa mở ra đã bị một bàn tay chặn lại.
Cánh cửa lập tức đóng lại, Thẩm Phồn Tinh còn chưa kịp phản ứng thì đã dán lên một lồng ngực ấm áp.
"Ở lại với tôi."
Nghe thấy câu này, trái tim cô đập rộn ràng.
Môi anh áp lên tai cô, giọng nói trầm thấp như trực tiếp truyền thẳng vào da thịt cô.
Hơi thở ấm áp phả ra sau tai, Thẩm Phồn Tinh hơi rụt cổ lại.
"Tôi... Tôi vẫn chưa uống thuốc."
Bạc Cảnh Xuyên nắm lấy cổ tay cô, xoay người kéo cô ngồi xuống sô pha.
"Tôi có thuốc, chúng ta cùng nhau uống."
Anh nói xong thì dừng lại một chút, ý cười trong ánh mắt càng sâu.
"Không phải nghĩ nữa, chúng ta bị ốm giống nhau."
Thẩm Phồn Tinh nghiêng đầu sang một bên.
"Tôi ở lại với anh làm gì? Tôi nghĩ anh ăn sáng xong rồi uống thuốc, sau đó nên đi ngủ một giấc đi."
"Vậy em ở lại ngủ cùng tôi."
"..."
Thẩm Phồn Tinh dựng thẳng lông mày, nghiêm túc nhìn anh.
Bạc Cảnh Xuyên bật cười, ngồi dậy, vươn tay xoa tóc cô.
"Em ngoan ngoãn ngồi đây là được rồi."