"Vì con bé là chị của mày!" Lục Triệu Y nhíu mày, từ bao giờ Lăng Nhiễm lại dám nói với bà ta bằng cái thái độ như vậy chứ.
"Là chị con, thì con nhất định phải làm sao? Nếu chị ấy có thực lực sao không để chị ấy vô ban quản trị của Lăng thị đi, hà cớ phải đi làm một thư ký nhỏ trong công ty lớn?"
"Con ăn nói với mẹ kiểu gì vậy?!" Lăng Mộ Đổng gằn giọng nói, sợ Hoắc Mạc Đình sẽ nghe thấy.
"Ba, mẹ hai người cái gì cũng nghĩ tới chị gái, vậy còn con thì sao? Có đạo lý con là em gái bắt buộc phải giúp chị những việc như vậy ư!" Lăng Nhiễm thực sự chịu không nổi, trên đời có loại ba mẹ như vậy luôn hả.
"Phản rồi! Phản rồi! Mộ Đổng ông thấy chưa đứa con gái ngoan của ông đấy, nó lại dám ăn nói như vậy với tôi, thật là vô pháp vô thiên!" Lục Triệu Y tức giận trừng Lăng Nhiễm.
"Quỳ xuống!" Lăng Mộ Đổng nhìn vợ đang tức giận đùng đùng rồi lại nhìn Lăng Nhiễm đang không kém khí thế đứng đó, trước đây dù hai người nói con bé cũng sẽ không phản đối thành lời như hôm nay, con bé sẽ hậm hực mà rời khỏi nhà luôn.
"Sao con lại phải quỳ chứ! Con có làm gì sai đâu!" Lăng Nhiễm thở hắt ra một hơi cố gắng nhắc nhở bản thân, đây là ba mẹ, là trưởng bối, không được lỡ miệng.
"Mày còn dám cãi? Mày không coi cái gia đình này ra cái gì đúng không?" Lục Triệu Y vượt lên trên chỉ vào người Lăng Nhiễm quát.
"Gia đình? Mấy người thực sự coi tôi là gia đình à? Hay là kẻ ăn nhờ người ở đợ?" Lăng Nhiễm nghe xong bật cười nhẹ.
Hành động này khiến ông bà Lăng ngây người, Lăng Nhiễm lại dám nói ra những lời này ư?
"Mày...hỗn láo!" Lục Triệu Y giơ tay hướng về phía Lăng Nhiễm muốn cho cô một bạt tai. Lăng Nhiễm không thể đáp trả chỉ có thể né xang một bên, nhưng vẫn bị móng tay sắc nhọn của Lục Triệu Y cào qua. Cảm giác đau rát trên má làm tâm trạng Lăng Nhiễm tụt dốc không phanh.
"Tao không có đứa con như mày!"
"Em bình tĩnh lại một chút, để anh giải quyết cho!" Lăng Mộ Đổng cản vợ mình lại, nếu như bây giờ làm Lăng Nhiễm tức giận có thể nó sẽ nói với chồng nó bỏ hợp đồng của công ty, thiệt hại sẽ rất lớn.
"Tiểu Nhiễm, bây giờ con lập tức quỳ xuống xin lỗi mẹ con thì chuyện hôm nay ba sẽ bỏ qua không tính toán"
Lăng Nhiễm còn chưa kịp đáp lời thì giọng nói quen thuộc mang đầy khí thế vang lại: "Vì sao cô ấy phải quỳ?"
"Con rể.. không sao đâu chỉ là tiểu Nhiễm có chút hỗn láo với mẹ nó ta chỉ muốn bảo ban con bé chút thôi" Lăng Mộ Đổng thấy Hoắc Mạc Đình trở vào liền thay đổi giọng điệu một cách chóng mặt.
"Bảo ban là phải quỳ xuống sao?" Hoắc Mạc Đình không nhanh không chậm nói, anh nhíu mày nhìn vết xước trên mặt Lăng Nhiễm rồi nói với cô:
"Cô không biết né à?"
"Né rồi nhưng vẫn bị trượt qua" Lăng Nhiễm thề nếu đây không phải ba mẹ cô ở thế giới này thì có lẽ cô đã cho họ một trận nhớ đời rồi, dù là trưởng bối đi chăng nữa.
"Tiểu Nhiễm không nghe lời, tính tình bướng bỉnh, vẫn là nên để ba chỉnh đốn lại đã" Lăng Mộ Đổng có chút sợ, nhưng lại bị vợ thúc giục nên đành nói.
"Được! Ba dạy dỗ con đi, sau hôm nay chúng ta đoạn tuyệt quan hệ!" Lăng Nhiễm mạnh mẽ dứt khoát tiến lên nói.
Ba người trong nhà lập tức dồn ánh mắt lên người Lăng Nhiễm, Lăng Nhiễm đang nghiêm túc hay sao? Đoạn tuyệt quan hệ?
"Ăn nói hàm hồ! Con là con gái của ba, nói đoạn tuyệt là có thể à!" Lăng Mộ Đổng nghe lời đó giống như sau hôm nay Hoắc thị sẽ hủy bỏ hợp tác với Lăng thị.
"Nếu nó đã muốn thì sao còn phải giữ lại làm gì! Tôi chỉ cần tiểu Kì thôi! Thứ vô dụng như nó thì làm được gì!" Lục Triệu Y không nghĩ chồng mình lại nói như vậy, bà liền phản bác.
"Trong lòng các người có thực sự coi tôi là con ruột hay không? Từ nhỏ tới lớn các người đã lần nào ngó ngàng gì tới Lăng Nhiễm này chưa? Trong cái nhà này tôi như là một người vô hình! Mấy người quan tâm tôi được mấy phút?"
"Năm 5 tuổi, tôi bị sốt tới nhập viện cũng không một người thân bên cạnh ngoại trừ bà vú nuôi ra, năm tôi 12 tuổi đi học bị ức hiếp mấy người cũng mặc kệ cho qua! Những lần có việc gì cần người đứng ra chịu thì mấy người mới nhớ tới tôi! Tôi như một dụng cụ thu về lợi ích cho các người vậy!"
"Mấy người đã đối xử với tôi như vậy thì 20 năm trước đón tôi về đây làm gì? Tôi trở nên bần tiện, tự tìm kiếm hơi ấm cho bản thân, bất chấp tất cả, một mình đối chọi với thế giới, đều là do mấy người cả! Tôi cũng là con người mà...tại sao lại dối xử với tôi như thế! Tôi chịu đủ lắm rồi" Nói tới đây nước mắt Lăng Nhiễm đã rơi đầy mặt, cô xót thương thay cho nhân vật Lăng Nhiễm này, bộc lộ hết mọi thứ ra. Một cô gái làm sao có thể nhẫn nhịn tới mức như vậy cơ chứ.
"Người ta đi đâu cũng chỉ muốn trở về nhà còn tôi thì chỉ muốn rời xa căn nhà này ra, nơi này còn tối hơn cả góc chợ ngoài kia! Mấy người nói xem đâu mới là gia đình, phải như thế nào mới gọi là gia đình?" Cô thay cho Lăng Nhiễm nói hết nỗi lòng của cô ấy.
Lăng Mộ Đổng và Lục Triệu Y sững sờ đứng chôn chân tại chỗ, bọn họ thật sự như thế sao? Bấy lâu nay họ cứ nghĩ dành đủ tình thương cho Lăng Nhiễm rồi, nghĩ cô là người tham lam tình thương của ba mẹ.
"Đủ rồi, đừng nói nữa!" Hoắc Mạc Đình nhẹ nhàng kéo Lăng Nhiễm đang nức nở vào ngực, nước mắt cô nhanh chóng thấm vào áo sơ mi nam tính của anh. Hoắc Mạc Đình kể từ giây phút đó đã có cái nhìn hoàn toàn khác về Lăng Nhiễm.
Lúc Lăng Nhiễm bình tĩnh lại xe đã dừng trước cửa Hoắc gia. Cô mở cửa bước xuống xe, xoa xoa đôi mắt sưng húp, bước theo chân Hoắc Mạc Đình đi vào trong nhà.
"Phu nhân, người sao vậy? Sao mắt lại sưng húp lên như vậy?" Dì Thẩm hoảng sợ nhìn đôi mắt của Lăng Nhiễm.
"Dạ, con không sao, con hơi mệt, cơm chiều không cần gọi con đâu" Lăng Nhiễm nói rồi đi thẳng lên phòng.
Dì Thẩm nhìn Lăng Nhiễm rồi lại nhìn Hoắc Mạc Đình lạnh nhạt đi ra ngoài. Bà khẽ lắc đầu, có khi vợ chồng họ lại cãi nhau tiếp rồi, bà còn cứ nghĩ mọi chuyện đã yên rồi.
Lăng Nhiễm trở về phòng nhưng ngủ không nổi, cô nhìn bản thân trong gương, liệu rằng chuyện hôm nay cô có làm đúng hay không? Cô luôn ao ước được có ba mẹ một lần nữa, cảm giác có người chở che, bao dung có lẽ cả đời cô cũng không được cảm nhận nữa.
Vì sao bản thân lại kích động khi nói về người khác như vậy chứ? Thôi bỏ đi không suy nghĩ nữa. Lăng Nhiễm hít sâu một hơi rồi đi ra khỏi phòng tắm.
Không biết Hoắc Mạc Đình đã ở ngoài từ bao giờ. Anh chỉ nhìn Lăng Nhiễm một cái rồi đặt một lọ gì đó nhỏ nhỏ nói: "Thoa lên vết xước trên mặt" Sau đó liền đi ra ngoài.
Anh ấy thế mà lại mang thuốc lên cho mình? Loại bỏ sự kinh ngạc, Lăng Nhiễm thoa thuốc lên má, cuối cùng cô cũng vì mệt mà trèo lên giường ngủ một chút. Tận hưởng cuộc sống không phải rối tung lên vì dự án, mài mắt vào máy tính.