Chẳng để mọi người đợi lâu Hoắc gia cuối cũng cũng có thành viên mới, cái ngày biết Lăng Nhiễm mang thai Hoắc Mạc Đình ngoài mặt thì vui vẻ cười nhưng trong lòng vẫn còn canh cánh chuyện không dùng bảo hộ vào lần trước đó, một Triệu Tư Lạc đã đủ nhức đầu rồi, nếu đứa bé là con gái thì còn được nhưng nếu là con trai thì anh sẽ gửi nó đi cải tạo khi đủ tuổi.
Nếu Lăng Nhiễm mà biết anh có cái suy nghĩ này thì mấy tháng tới đừng hòng bước vào phòng ngủ chính.
9 tháng 10 ngày mang nặng đẻ đau cuối cùng cũng kết thúc, họ sinh được một tiểu công chúa đáng yêu, quá trình dưỡng thai của cô rất phức tạp, anh gần như chẳng rời khỏi nhà lúc nào cũng lải nhải mấy thứ dinh dưỡng thuốc bổ gì đó, cô thù ngày càng đầy đặn còn anh thì nhìn cứ như một lão già đang lo lắng đủ thứ.
Chẳng có người chồng nào như anh cả, cô còn nhớ có một lần anh chủ động kết thúc cuộc họp quản trị hằng tháng vô cùng quan trọng chỉ để về nhà nấu ăn sáng cho cô, cứ ra khỏi nhà là giống như đi làm việc gì trọng đại vậy, chuẩn bị hết thứ này đến thứ kia.
Dù đau đầu nhiều lúc còn dở khóc dở cười với anh, bất lực không thôi, nhưng cô lại thấy hạnh phúc vô cùng, cô cảm nhận tình yêu của anh từng chút một, sự chăm sóc ân cần đặc biệt là sự ưu tiên hàng đầu của anh. Phụ nữ ai mà chẳng thích mình luôn là sự ưu tiên hàng đầu của ai đó.
Bé con nhà họ Hoắc tên là Hoắc Ninh Khả, cái tên này anh phải mất mấy đêm để nghĩ ra, vận dụng bao nhiêu kiến thức, cũng bàn bạc hỏi ý kiến vợ sau đó quyết định đặt tên này cho bé con.
Những ngày tháng làm bố lần đầu cũng không phải dễ, dù đã qua khoá học chăm trẻ nhưng khi bế con trên tay anh vẫn có cảm giác hơi run, chỉ sợ sơ sẩy làm con bị thương.
Lăng Nhiễm ngồi ôm chăn trên giường nhìn một lớn một nhỏ đang đứng tắm nắng, anh bế con rất khéo, còn chuyên nghiệp hơn cả cô. Ngoại trừ lúc cho bé con ăn thì cô không cần phải bế, anh và vú nuôi sẽ thay nhau ẵm. Do vậy kĩ năng của cô lại càng thụt lùi.
“Như vậy đủ chưa anh? Được năm phút rồi đó!”
Hoắc Mạc Đình quay người lại nắm lấy bàn tay nhỏ nhỏ xinh xinh của em bé: “Hộ tá nói mỗi sáng cần phải tắm nắng ít nhất mười phút, đợi lát nữa”
Lăng Nhiễm đứng dậy xỏ dép bông đi lại chìa tay: “Cho em ẵm với!”
Hoắc Mạc Đình nhìn cô một lát rồi lại dời mắt xuống bụng cô dứt khoát nói: “Đợi khi nào em khoẻ hẳn rồi ẵm không muộn”
Lăng Nhiễm: “…” Phụ nữ đẻ hơn một tháng rồi còn chưa khoẻ chắc?
“Ngoan một chút anh mới thương biết chưa?”
Hay lắm! Dám dùng giọng điệu nói chuyện với bé con để nói với cô!
Hoắc Mạc Đình thấy được cảm xúc trong mắt cô, khẽ thở dài rồi đưa bé con cho cô ẵm một chút sau đó xoay người đi lấy chiếc ghế dựa lót bông rồi đẩy tới cạnh cô: “Em ngồi xuống đây, đưng nhiều tê chân”
Lăng Nhiễm vui vẻ ngồi xuống: “Em không tới mức như thế!”
Chỉ thấy anh cười xoa đầu cô, ánh nắng ban mai rất tốt cho sức khoẻ mỗi người nhất là khoảng từ 6 tới 9 giờ sáng.
Ánh nắng vàng nhẹ chiếu qua cửa kính tạo cảm giác ấm áp hơn cho căn phòng, Lăng Nhiễm bế con ngồi trên ghế, Hoắc Mạc Đình đứng bên cạnh nhìn chăm chú như đang thưởng thức một kiệt tác nghệ thuật! Kiệt tác này chỉ thuộc về một mình anh mà thôi! Độc nhất vô nhị!