Ngại Gì Lên Giường

Chương 61



Hứa Tử Ngư thoải mái dựa lưng vào cái ghế mây, đầu bút nghệch ngoạc vẽ vài đường trên cuốn sổ ghi chép, cô lén lút nhìn về phía Tống Lương Thần đang ngồi ở trước bàn máy vi tính. Hắn đang đeo mắt kiếng, hắn đang tập trung nhìn vào máy vi tính, mắt kiếng phản chiếu một ít hình ảnh số liệu đồ lung tung trong máy tính.

Cô nghĩ mình cần phải nói với hắn một chút về chuyện ngày hôm qua, điều đó có thể khiến cho mối quan hệ của hắn và chú mafia hơi hòa hoãn một chút hay không. Dù sao hai người cũng là cha con ruột thịt,nếu cứ tiếp tục hiểu lầm như vậy thật là quá cứng đầu rồi, đối với tất cả mọi người đều không tốt —— Nhưng cuối cùng là phải nói như thế nào mới tốt đây?

Không nhịn được cô thở dài một tiếng, chuyện như vậy nên tìm cơ hội giải quyết thì tương đối khá hơn.

"Có chuyện gì thế?" Tống Lương Thần lấy mắt kiếng xuống, tay của hắn day day huyệt thái dương sau đó nhìn về phía cô.

"Nhức đầu sao, qua đây em giúp anh!" Hứa Tử Ngư nịnh bợ đứng lên, đi về phía sau lưng hắn, nhẹ nhàng đưa tay xoa huyệt thái dương của hắn. Tống Lương Thần ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, mặc dù kỹ thuật của ai kia quá tệ giống như đang giày xéo cái đầu của hắn.

"Không có chuyện gì mà ân cần àh. . . . . ." Tống Lương Thần ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng lại đang rất vui vẻ mà hưởng thụ. Hiện tại chính là thời điểm mấu chốt để thu mua Giải Thị, số liệu rối tinh từ mọi phía vọt tới, phải rất kiên nhẫn tỉ mỉ phân tích và phán đoán thì mới được. Mặc dù cấp dưới của hắn chính là người đã sát cánh với bản thân hắn đã lâu, nhưng phi vụ này thật sự là rất quan trọng, không thể có bất kỳ sơ xuất nào. Cũng là bởi vì chuyện này, mà mấy ngày nay hắn không có cách nào dẫn Tiểu Ngư đi ra ngoài nghỉ ngơi, đợi đến lúc vụ này kết thúc khi đó đứa nhỏ cũng đã ra đời, hắn nhất định sẽ dẫn cô đến bờ biển mà cô thích nhất để nghỉ ngơi.

Tống Lương Thần mở mắt ra ngẩng đầu nhìn Hứa Tử Ngư, lông mi thon dài hơi cong lên xuống theo từng cái chớp mắt, giống như đang cầm một cọng lông nhỏ nhẹ nhàng cọ vào trái tim của Hứa Tử Ngư vậy. Cô theo dõi ánh mắt của hắn, sau khi quan sát cô cảm thấy tâm tình của hắn đang rất tốt, mới thử nói :"Hôm qua em có gặp ba của anh."

Hứa Tử Ngư cảm thấy toàn thân của người dưới đang cứng đờ, hắn tự tay kéo tay của cô xuống, ngồi thẳng người lên rồi hỏi :"Ông ấy tìm em?"

"Đúng vậy, ông ấy nói muốn làm quen với em một chút." Hứa Tử Ngư thấy sắc mặt của Tống Lương Thần không được tốt, cô nói :"Thật ra thì đã nhiều năm như vậy, có bao giờ nghĩ tới giữa anh và chú mafia, khụ . . . Chú Giải có sự hiểu lầm hay không . . . . . ."

"Không có hiểu lầm gì cả." Tống Lương Thần cắt đứt lời nói của Hứa Tử Ngư :"Tiểu Ngư, anh không muốn nhắc đến những chuyện này."

"Nhưng mà, hai người dù sao. . . . . ."

"Hứa Tử Ngư!" Tống Lương Thần quát một tiếng, khiến cho Hứa Tử Ngư sợ hết cả hồn. Cô sững sờ nhìn Tống Lương Thần, cho dù là ở trong trường học có nhiều lúc đối đầu với nhau, hắn cũng không hề dùng giọng nói lạnh lùng và vẻ mặt cứng ngắc như vậy đối với cô qua.

"Ah!" Hứa Tử Ngư rút tay của mình lại, miễn cưỡng nở một nụ cười sau đó nói :"Nhìn anh như vậy, em đã hiểu rõ rồi. Anh bận việc của anh trước đi , em đi ngủ trưa đây." Không chờ hắn trả lời cô liền xoay người cầm cuốn sổ lên rồi ra khỏi phòng.

Tống Lương Thần đưa mắt nhìn bóng lưng có chút cô đơn của Hứa Tử Ngư, nhưng rốt cuộc vẫn đứng đó không có bất kỳ hành động nào. Hắn đi tới cửa sổ, bấm số điện thoại của RoByn :"RoByn, cậu giúp tôi kiểm tra xem hiện tại bên Giải Thị có động tĩnh gì không? Không, hiện tại thì không có vấn đề gì khác, chỉ là muốn cậu chú ý thật kỹ cổ phiếu thôi."

Tống Lương Thần cúp điện thoại di động, sau đó ngồi dựa vào cái ghế mây. Giải Triều Chính từ đầu tới cuối chỉ là một thương nhân hám lợi, hiện tại công ty của ông ta bị hắn theo dõi, chỉ là một cuộc đấu sức giữa hai người mà thôi. Nhưng thật không nghĩ tới, ông ta lại đi tìm Hứa Tử Ngư.

Mệt quá đi, thật là mệt mỏi. Tống Lương Thần cảm thấy mình giống như đứng ở chính giữa vũ trụ mênh mông, dưới chân không có sức lực, bốn phía chỉ là hỗn độn và hỗn độn mà thôi. Chỉ có duy nhất một tia sáng mà thôi, nhưng tia sáng đó lại vừa mới tức giận.

Từ nhỏ đến giờ Hứa Tử Ngư cũng chưa có bị mắng qua cái gì, cho nên lá gan của cô rất là nhỏ. Mấy tháng này trôi qua, cô đã có thói quen ỷ lại vào sự che chở của Tống Lương Thần, nhưng vừa rồi cô đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi.

Không thể như vậy, chẳng phải cô đã sớm quyết tâm không để cho bản thân mình lệ thuộc vào bất kỳ một người nào rồi sao? Tại sao lại có thể quên chứ? Dù cho có yêu người đó như thế nào, bản thân cũng phải độc lập không phải sao. Cô lại đang làm cái gì đấy? Bởi vì cô thấy hắn đắm chìm trong nỗi đau khổ của quá khứ, cho nên muốn làm đấng cứu thế nhằm cứu giúp hắn sao? Ngu ngốc, cô thật là kẻ ngốc nghếch.

Nhìn lại một chút, phụ nữ có thai chính là rất dễ kích động, cô rút khăn giấy ra lau lau khóe mắt, kéo chăn ở trên giường lên đắp người. Ngủ đi, cô từ nhỏ đều là như vậy, cho dù là vấn đề gì đi chăng nữa khi tỉnh dậy đều xem như chưa từng xảy ra.

Nhận được điện thoại của RoByn vội vàng gọi tới, hắn nói người nắm giữ cổ phiếu đứng thứ nhì trong Giải Thị đã bắt đầu bán tháo một số lượng lớn cổ phiếu, Tống Lương Thần không kịp thu dọn đồ đạc mà chạy tới tổng bộ. Nhưng ba giờ chiều hôm nay hắn còn phải dẫn hai mẹ con đi học lớp tiền sinh sản nữa, hắn mở cửa phòng ra, thấy Hứa Tử Ngư đang co người nằm ở trên giường mà ngủ, cả người thu thành một khối nho nhỏ, trái tim của hắn không khỏi cảm thấy mềm mại. Từ khi mang thai đến nay Hứa Tử Ngư rất hay ngủ, nếu như không ai làm phiền cô thì cô có thể ngủ đến chiều luôn, khi đó hắn cũng đã trở về. Tắt đồng hồ báo thức sau đó hắn hôn lên trán của cô một cái, để lại một tờ giấy rồi vội vàng rời đi.

Hứa Tử Ngư là bị tiếng chuông tin nhắn đánh thức, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra để đọc tin nhắn, thấy tin nhắn viết có một biệt thự cận núi kề sông muốn bán hoặc cho thuê, sắp tới sẽ bắt đầu phiên giao dịch, không biết tên khốn kiếp nào lấy được số điện thoại của cô mà nhắn tin qua nhằm quảng cáo đây. Vừa định tắt điện thoại di động để ngủ tiếp, chợt nhìn lên đồng hồ trên màn hình, má ơi, đã gần hai giờ rưỡi rồi !

Ba giờ chiều nay sẽ phải tham gia tiết học đầu tiên về học làm mẹ nha, cô vội vàng mặc quần áo vào người, đến phòng đọc sách gọi Tống Lương Thần. Phòng đọc sách không có ai cả, phòng bếp cũng không có, phòng vệ sinh cũng không có. . . . . . Cô đi hết một vòng ở trong nhà, cuối cùng cô đưa kết luận là Tống Lương Thần không có ở nhà. Bệnh viện cũng đã gọi điện thoại đến để xác nhận, cô nói sẽ đến ngay, cô vội vã thay quần áo ra khỏi cửa, tự nhiên nhìn thấy mảnh giấy Tống Lương Thần để lại.

"Tiểu Ngư!

Hôm nay có chút việc gấp, anh không cùng em đi học được? Qua mấy bữa sẽ học bù.

Lương Thần"

Trời bên ngoài có chút âm u, một chút gió cũng không có, không khí nóng bức giống như một cái lò vậy, con chim trên cây cũng ủ rũ không còn hơi sức mà kêu. Người đi đường cũng rất ít, Hứa Tử Ngư đứng ở cửa chung cư thuận lợi gọi xe, chạy thẳng tới bệnh viện ở trung tâm thành phố.

Tống Lương Thần đi đâu nhỉ? Hắn sẽ không vì chuyện vừa rồi mà tức giận bỏ đi chứ, Hứa Tử Ngư lấy điện thoại di động ra nghĩ xem có nên gọi điện thoại cho hắn biết hay không, ngón tay sau khi bấm số, cô do dự lại không muốn nhấm phím gọi. Chẳng phải đã quyết tâm không nên quá lệ thuộc vào hắn sao, Hứa Tử Ngư hung hăng khinh bỉ nhìn chính mình một chút, ngay sau đó giận dỗi đóng điện thoại di động lại, bỏ vào trong túi.

Đến được khoa sản của bệnh viện cũng đã là ba giờ hơn rồi, y tá Tiểu Lưu nhìn thấy cô chống lưng rón rén đi tới, y tá nhìn ra cửa chính cũng không thấy chồng của cô.

"Cô Hứa, chỉ một mình cô đến thôi sao?" Tiểu Lưu cầm xấp tài liệu đi tới, đưa đơn đăng ký cho cô điền vào.

"Ah, hôm nay anh ấy có chút việc gấp, nên không đến cùng tôi." Hứa Tử Ngư điền xong mẫu đơn mà y tá đưa cho, cô nhìn vào trong phòng học, trong đó đều là từng đôi từng đôi một, chỉ có mình cô là lẻ bóng. Y tá dùng ánh mắt tỏ vẻ cô thật đáng thương Hứa Tử Ngư rồi nói :"Nội dung của tiết học hôm nay chúng tôi cần ba và mẹ cùng nhau học, chồng của cô cũng thiệt là, có chuyện gì mà gấp gáp như vậy chứ, cô đến cũng không học được đâu!"

"Chuyện này. . . . . ." Hứa Tử Ngư gãi đầu một cái :"Thật sự anh ấy rất bận , không thì lần sau tôi sẽ quay lại?"

Một học viên khác cũng mang thai dường như cô ấy bị chứng tiền sản nóng nảy, gặp chuyện hơi bất bình là có khuynh hướng bốc hỏa, giống như lửa giận đã chạy lên đến não rồi bức xúc nói :"Đàn ông bận rộn gì chứ, ngay cả thời gian chăm sóc vợ cũng không có sao? Phụ nữ chúng ta mang thai mệt mỏi như vậy, nhìn lại mình xem, đâu biết mang thai cực như thế nào chứ!" Vừa nói còn không ngừng nhéo người đàn ông đang đứng ở bên cạnh cô.

Người đàn ông kia có lẽ là chồng của cô ta, bị nhéo như vậy cũng không dám có phản ứng gì, thấy cô ta tức giận cho nên hắn ta vội vàng đưa tay vuốt bụng của vợ, sau đó cợt nhã nói :"Ai ui Đại Bảo Bối, Đại Bảo Bối của anh đừng tức giận nữa, chẳng phải anh đã đến đây rồi sao?" Cô ta nghe vậy quệt mồm lại nhéo thêm hai cái nữa, người đàn ông kia làm bộ gào khóc rên lên hai tiếng.

Hứa Tử Ngư dở khóc dở cười nhìn cặp vợ chồng này, trong lòng cũng có chút hâm mộ. Y tá thấy biểu tình của Hứa Tử Ngư giống như đưa đám, cảm thấy mình đã nói sai, vội vàng đưa cho cô một bộ quần áo mà nói :"Cô Hứa, hay là cô thay quần áo này trước đi, lát nữa tôi và cô ở chung một tổ là được, có gì thì sau này sẽ dạy bù cho chồng của cô." Hứa Tử Ngư gật đầu một cái, cầm lấy y phục vừa định rời đi, lại nghe thấy có người ở ngoài cửa gọi :"Tiểu Ngư."

Cửa phòng bị đẩy ra, Đào Duy Hiên ngọc thu lâm phong khoác cái áo bác sĩ màu trắng đi đến đây. Đã một đoạn thời gian không gặp, hắn có chút gầy, nhưng vẫn có cái không thay đổi đó chính là nụ cười ấm áp trước sau như một.

"Duy Hiên, sao anh lại tới đây." Hứa Tử Ngư kinh ngạc.

"Mới vừa rồi ở cửa bệnh viện có trông thấy em, cho nên đến đây xem một chút." Đào Duy Hiên nhìn toàn thân của cô một chút hỏi :"Sao rồi, có cần anh giúp gì hay không?"

"Không có việc gì đâu, không cần phiền anh đâu, em với cô y tá ở chung một tổ là được rồi. Chẳng phải anh còn phải trực sao?" Hứa Tử Ngư khách khí nói xong, nhìn qua phía cô y tá hy vọng cô giúp mình giải vây, ai ngờ cô y tá lại không như cô mong muốn.

Trong phòng học toàn bộ đàn ông và phụ nữ bụng bự đều dùng ánh mắt không lý giải được mà nhìn hai người bọn họ, cô gái này mới vừa rồi còn nói chồng không có tới, ngay sau đó lại có một bác sĩ đẹp trai đến, ánh mắt của hai người cũng uyển chuyển và quanh co như vậy, trong đó nhất định là có gian tình nha!

"Hôm nay anh trực ca sáng, giờ đã tan ca." Đào Duy Hiên cười, một mặt đi tới bắt tay với nữ y tá, rồi nói :"Bác sĩ Lý, làm phiền cô, hôm nào tôi mời cô đi ăn cơm."

Bác sĩ Lý phụ trách khóa học này mỉm cười gật đầu, xoay người nhìn Hứa Tử Ngư nói :"Nếu bác sĩ Đào muốn tôi giúp một tay, tôi nghĩ cô Hứa cũng không cần quá khách khí. Tiểu Lưu còn phải giúp tôi một tay nữa, hai người mau đi thay quần áo đi." Nói đùa sao, mặc dù mình đã kết hôn rồi, nhưng làm sao có thể để bác sĩ Đào đi học cái đó chứ, đó cũng là một loại hưởng thụ cuộc sống nha.

"Àh?" Hứa Tử Ngư thấy ánh mắt thiết tha của mọi người, Đào Duy Hiên vẫn là một bộ dáng giúp bạn không tiếc cả mạng sống, rốt cuộc Hứa Tử Ngư nói :"Vậy cũng được, lại phải làm phiền anh, Duy Hiên."

"Ngốc quá, nói lời khách sáo với anh làm gì chứ?" Đào Duy Hiên nhìn y tá nói :"Tiểu Lưu sao vậy? Làm phiền cô lấy đồ cho tôi thay nhé."

"A, ừh, đúng rồi!" Y tá biến thành hoa si phản ứng có chút chậm, vội vàng đem bộ đồ XXL đã chuẩn bị sẵn cho Tống Lương Thần mà đưa cho Đào Duy Hiên.

Hứa Tử Ngư từ phòng thay quần áo đi ra ngoài, nhìn thấy Đào Duy Hiên cô cũng hé miệng mà cười. Bởi vì đồ XXL của Tống Lương Thần mặc lên người của hắn, nhìn có chút hơi khoa trương.

"Tiểu nha đầu." Đào Duy Hiên sờ đầu của cô, cười nói :"Đi thôi!"

Hứa Tử Ngư sửng sốt một chút, vội vàng gật đầu. Kỳ lạ, rõ ràng tướng mạo của hai người hoàn toàn bất đồng, nhưng sao cô cứ mãi lẫn lộn giữa hắn và Thích Uy lẫn lộn đây.

Mọi người đều đã đến đông đủ, khóa huấn luyện bắt đầu khai giảng.

"Hoan nghênh các bậc cha và mẹ tương lai đã đến dự đông đủ, như vậy bắt đầu từ hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu theo học khóa huấn luyện tiền sinh sản, trong một tháng này mọi người sẽ cùng nhau học tập cách chuẩn bị làm cha làm mẹ trong thời gian sắp tới. Như vậy nội dung của ngày hôm nay chính là dưỡng thai. Thật ra thì dưỡng thai đối với các bậc làm cha làm mẹ của xã hội hiện đại cũng không còn xa lạ gì, hiện tại còn có thể nói là một loại khuynh hướng rất phổ biến, mà phương thức dưỡng thai cũng có rất nhiều cách, bao gồm âm nhạc dưỡng thai, ngôn ngữ dưỡng thai, vuốt ve dưỡng thai, tâm tình dưỡng thai, ăn uống dưỡng thai, hoàn cảnh dưỡng thai. . . . . ."

Bác sĩ thao thao bất tuyệt nói về nội dung dưỡng thai, các bậc cha và mẹ vừa lắng nghe vừa ghi chép. Đào Duy Hiên nhìn thấy Hứa Tử Ngư đang nghiêm túc nghe, có chỗ nào không nhớ kịp thì ghi vào cuốn sổ tay, dáng vẻ nghiêm túc này thật sự rất giống như một bà mẹ trẻ vậy. Lần đầu tiên gặp mặt, nhìn cô còn giống như một đứa trẻ thích khóc nhè nữa, có lẽ đây chính là tình mẫu tử chăng, có thể khiến cho người ta trở nên thành thục và lớn lên trong suy nghĩ.

Đến khi bác sĩ hướng dẫn cách vuốt ve để dưỡng thai, bác sĩ còn yêu cầu những ông bố cùng thực hành phối hợp với các bà mẹ. Trong đó Đào Duy Hiên ở bên cạnh cũng phải làm theo yêu cầu của bác sĩ, bác sĩ bắt đầu dạy mọi người phương pháp làm thế nào để vuốt bụng và nói chuyện cùng bảo bảo. Hứa Tử Ngư đỏ mặt nhìn Đào Duy Hiên, Đào Duy Hiên mang theo bộ mặt phớt tỉnh nhìn về phía Hứa Tử Ngư mà nói :"Cũng như nhau thôi, cứ xem anh như là cậu của bảo bảo đi, tiểu bảo bảo để cậu sờ một chút có được hay không?"

Hứa Tử Ngư khì khì cười một tiếng, đến đây tảng đá ở trong lòng cô mới được buông xuống, Đào Duy Hiên chỉ là đến giúp mình một chuyến mà thôi, là mình đã suy nghĩ quá nhiều. Vì vậy sau đó động tác của hai người phối hợp lưu loát hơn trước nhiều, Đào Duy Hiên là bác sĩ khoa ngoại, cho nên học mấy cái kỹ xảo này đối với hắn chỉ là chuyện nhỏ, hai người nhận được không ít lời khen từ bác sĩ Lý.

Buổi học dưỡng thai kết thúc, bên ngoài gió thổi rất mạnh, còn có sấm chớp liên hồi ở phía chân trời, tiếng sấm đi theo sau giống như rồng đang đánh trống vậy, mới hơn năm giờ mà trời đã tối đen. Mấy ông bố đều dìu các bà mẹ ra cửa bệnh việc để đón taxi hoặc đi lấy xe. Hứa Tử Ngư muốn đón xe taxi về nhưng lại bị Đào Duy Hiên ngăn lại, hắn nói :"Ngồi xe của anh đi, anh đưa em về." Trời chuyển biến quả thật là rất nhanh, mới vừa rồi còn chưa có gì giờ đã muốn đổ mưa xuống rồi, Hứa Tử Ngư gật đầu một cái, đi theo Đào Duy Hiên xuống bãi đậu xe.

Xe vừa chạy lên đường lớn thì thành phố đã bắt đầu mưa to, mưa rơi xuống mấy tấm kính thủy tinh giống như điệu nhảy của mấy bông hoa vậy, không còn thấy rõ vật gì nữa. Tia chớp lướt qua trước mắt mình, cứ thế mà đánh xuống, tiếng sấm ầm ầm vang bên tai, khiến cho Hứa Tử Ngư sợ đến xanh mặt.

Đào Duy Hiên đưa cánh tay phải của mình ra vỗ vỗ nhằm trấn an Hứa Tử Ngư, hắn nói :"Sao vẫn còn tật sợ sét đánh như vậy chứ." Đào Duy Hiên đang nói thì có một tia chớp đón đầu bổ tới, Hứa Tử Ngư bất ngờ giật thót mình.

"Rốt cuộc anh là ai?" Cô quay đầu nhìn Đào Duy Hiên, chuyện này cô chưa bao giờ nói với ai qua, ngoại trừ Thích Uy.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv