Nửa tháng sau khi Diệp Lạc trở thành Thừa Tướng, thư của Phong Phi Tự mới đến tay nàng.
Thư không dài, hắn chỉ nhắc nhở nàng, ở chỗ cao thì phải cẩn trọng, sợ lúc này thanh danh của nàng lớn, thì tương lai sẽ khó thoát thân.
“Công tử?” Mỗi lần có thư từ Hoa Gian quốc gửi đến, đều khiến Phong Gian Ảnh thấy bất an. Hắn không thích nhìn thấy công tử cau mày vì việc của người nào đó.
Diệp Lạc đặt bức thư lên trên ánh nến, trong nháy mắt ngọn lửa lớn chiếu sáng dung mạo tinh xảo của nàng.
“Công tử, ngươi còn nhớ người kia à?” Phong Gian Ảnh có chút tức giận, hắn rất không thích công tử như vậy, công tử của bọn họ, không nên như vậy.
Diệp Lạc đứng dậy, vỗ vỗ vai hắn, buồn cười nói: “Hắn là sư Huynh của ta, sự quan tâm của sư huynh thì luôn khiến người ta ấm áp. Tốt lắm, bảo Tang Du gọi từ Diệp Nhất đến Diệp Nhị Thập tới đây.”
Sau khi Phong Gian Ảnh rời đi, Diệp Lạc mới mở ra một cái thùng đã sớm chuẩn bị tốt, sau đó, yên lặng chờ bọn họ đến.
Lễ Thân Vương mang theo binh lực tuyên chiến với Ninh Triển Thư. Vì có Phong Phi Tự giúp đỡ, hơn nữa Lễ Thân Vương đã ra trận nhiều năm, kinh nghiệm trên chiến trường phong phú, Ninh Triển Thư liên tiếp bại trận, nay đã phải về giữ kinh thành.
Hắn đã báo tin cho Diệp Tinh Dương, hy vọng có thể nhận được sự trợ giúp của hắn. Đồng thời cũng phái sứ giả tới gặp Quân Hoằng, hy vọng có thể được giúp đỡ về mặt nhân lực và vật tư.
Không có mệnh lệnh của triều đình, đương nhiên Diệp Tinh Dương sẽ không có hành động gì, huống chi còn có Quân Phi Tự như hổ rình mồi ở biên quan. Quân Hoằng cũng không có ý tham chiến, quốc khố thì không có nhiều, trong nước còn có thế lực phản đối. Nhưng Hoa Gian quốc đã tập hợp đội quân lớn mạnh ở biên giới ba nước. Xem ra một khi Dực Quốc diệt vong, Hoa Gian quốc có được hậu phương phong phú của Dực quốc, rất nhanh sẽ phát động tấn công với Sùng Hưng.
Cho nên Quân Hoằng đã quyết định kéo dài, chỉ cần Ninh Triển Thư còn chưa lâm vào đường cùng, hắn sẽ vẫn án binh bất động. Bởi vì như vậy sẽ hạn chế tối đa sức chiến đấu của hai bên, đồng thời, cũng tranh thủ được nhiều thời gian cho mình.
Nhưng mà ngày mai sứ giả của Ninh Triển Thư sẽ tới, muốn kéo dài cũng khó.
Lúc Diệp Lạc đang nghĩ ngợi thì Tang Du đã muốn đi vào: “Tiểu thư, mọi người đang chờ ngoài cửa.”
Diệp Lạc gật gật đầu, đóng thùng lại: “Hai ngươi chuyển cái thùng này ra giúp ta.”
Bên ngoài, ngoại trừ Diệp Cửu đã mất, mười chín người khác cầm kiếm đứng đó, ký hiệu hình lá màu vàng lóe lên ở vạt áo.
Diệp Lạc đứng trước mặt bọn họ, kiêu ngạo cười: “Ta và các ngươi quen biết nhau, ít nhất cũng là mười năm. Diệp Nhất, lúc ta gặp ngươi, ngươi chỉ có năm tuổi. Ta vụng trộm chui ra ngoài chơi. Tên ăn mày trên đường nhìn thấy cái khóa trường mệnh trên người ta, thì có ý đồ xấu. Ngươi đã ôm ta, dùng thân thể bảo vệ ta kín kẽ. Trên người chịu bao nhiêu quả đấm cũng không buông ra. Cho đến khi đám người Toàn thúc tìm được, ngươi đã bị đánh sắp hấp hối, lại vẫn ôm ta không buông. Sau đó, ngươi nói, ta giống muội muội ngươi bị nước cuốn trôi mất, cho nên nhất định phải bảo vệ ta cho tốt.”
Trong mắt của Diệp Nhất lạnh lùng có chút ấm áp.
Diệp Lạc hít cái mũi: “Diệp Nhị, lúc ta gặp ngươi, ngươi bị người ta ném ra khỏi quán rượu. Ngươi nói, ngươi không phải ăn xin, ngươi đi tìm việc làm. Lúc đó, ngươi chỉ có năm tuổi.”
Diệp Nhị nâng mắt nhìn: “Tiểu thư cũng chỉ có năm tuổi.” Hắn vẫn nhớ rõ, lúc ấy tiểu thư ăn mặc giống một cục bông, khó nhọc ngồi xổm xuống nói: “Tiểu ca ca, huynh đến nhà ta làm việc đi, một ngày ta cho huynh năm cái bánh bao.” Vì thế, hắn đã đến.
Diệp Lạc mỉm cười, sau đó, lại nhìn Diệp Tam, nhớ lại từng cảnh tượng gặp mặt của từng người một. Tuy đã qua mười năm, nhưng khi nhớ lại, nó vẫn rõ ràng như mới xảy ra.
Theo dòng ký ức chậm rãi xuất hiện, tim Diệp Lạc cũng mềm mại hơn: “Ta chưa từng hỏi tên các ngươi, cũng không đặt tên cho các ngươi, là vì hôm nay.”
Nàng mở cái thùng mà Tang Du và Phong Gian Ảnh bê ra, bên trong là rất nhiều túi lớn: “Thập Cửu tiếp tục phụ trách việc của Phong Mãn Lâu, Thập Nhị và Thập Bát ở lại chăm sóc Thiên Hạ. Mười sáu người còn lại, mỗi người đi lên lấy một cái túi.”
Chờ mọi người đều cầm túi trên tay, Diệp Lạc mới nói: “Mở ra đi.”
Mở túi ra, tất cả mọi người đều biến sắc, bên trong là một bộ y phục không có ký hiệu Diệp gia, và một tấm ngân phiếu một vạn lượng.
Diệp Lạc cất cao giọng nói: “Các ngươi đều là phủ binh tinh anh của Diệp gia, cũng là người mà ta mang về đến, do ta và ca ca tự tay dạy dỗ. Các ngươi có dũng có mưu, văn võ song toàn. Không gian Diệp phủ quá nhỏ, các ngươi nên có bầu trời rộng lớn hơn, thực hiện lý tưởng của mình. Cái gọi là thời thế tạo anh hùng, ngày mai tất cả các ngươi rời khỏi Diệp phủ, khôi phục tên của các ngươi, nhập ngũ theo hoàng mệnh. Về sau, là rồng hay tôm, đều do các ngươi tự mình làm nên.”
“Tiểu thư!” mười sáu người, đồng loạt quỳ xuống.
Ánh mắt Diệp Thập Tứ hồng hồng nhìn nàng: “Tiểu thư, ngươi không cần chúng ta nữa à?”
Diệp Nhất nhìn nàng, gian nan hỏi: “Tiểu thư, chúng ta không còn là phủ binh của Diệp gia nữa sao?”
Diệp Lạc cũng hiểu được, mũi chua xót, nhưng đây là quyết định từ lâu của nàng, không thể thay đổi. Nàng luyến tiếc, nhưng không có ai hiểu rõ hơn nàng về giá trị của bọn họ: “Các ngươi có kiến thức, không nên làm một thị vệ của Diệp phủ. Diệp Tinh Dương có thể làm quan, các ngươi ai cũng có sở trường riêng, không hề kém hắn. Người xuất sắc trong thiên hạ không ít, nhưng phủ binh của Diệp gia chúng ta là độc nhất vô nhị, phong vương bái tướng, không gì là không thể. Đi thôi, để ta xem xem, các ngươi có thể làm được gì.”
“Tiểu thư!” Diệp Nhất tiến lên vài bước: “Ta không đi, công tử đã đi rồi, ta muốn ở lại. Tiểu thư, ngươi đã quên rồi à, ngươi là muội muội, ta muốn bảo vệ ngươi.”
“Chúng ta cũng không đi.” Thập Tứ lôi kéo Thập Ngũ, cũng quỳ theo: “Tiểu thư, chúng ta cũng giống như trước, ngươi làm việc của ngươi, chúng ta đi theo phía xa, chúng ta sẽ che dấu tốt, không để người khác phát hiện. Tiểu thư, ngươi để chúng ta ở lại đi.”
Diệp Lạc xoay người sang chỗ khác, bỗng nhiên nói to: “Diệp Nhất, Diệp Nhị, …, Diệp Nhị Thập.”
“Dạ.”
“Xếp thành hàng.”
“Dạ.”
“Đằng sau quay, ra cửa, không được quay đầu, đây là mệnh lệnh. Năm năm sau, ta ở đây chờ các ngươi.”
Sau một lúc, tiếng bước chân chỉnh tề vang lên, sau đó, dần dần đi xa. Không ai cúi đầu, dù cho nước mắt tung bay trong gió, bọn họ vẫn ngẩng cao đầu, mang theo sự kiêu ngạo của phủ binh Diệp gia.
“Tiểu thư, vì sao lại bắt bọn họ rời đi, bọn họ không muốn mà.” Chờ tất cả bình tĩnh lại, Diệp Thập Nhị mới khóc hỏi.
Diệp Thập Cửu trầm mặc lau nước mắt của Diệp Lạc, lắc đầu với Diệp Thập Nhị.
Diệp Lạc nắm tay Diệp Thập Cửu, hít mũi, rồi phun ra một hơi: “Tin ta đi, năm năm sau, các ngươi sẽ nhìn thấy bọn họ chân chính.”
Từ Dịch Kinh Hồng và Diệp Tinh Dương, Diệp Lạc đã hiểu, nàng nghĩ rằng nàng đã rất hiểu họ, nhưng vẫn chưa thể khiến bọn họ tỏa sáng, thứ bọn họ thiếu, chính là một cơ hội bùng nổ. Nàng đã suy nghĩ rất lâu, hai mươi phủ binh Diệp gia, người người đều văn võ song toàn. Nếu mai một ở Diệp phủ, thật sự đáng tiếc. Hơn nữa với tình thế hiện nay, để bọn họ ra khỏi Diệp phủ, mới là lựa chọn chính xác.
Nàng luyến tiếc, nhưng nàng nguyện ý.
Hai ngày sau, sứ giả Dực quốc đến, mang theo thư cầu viện của Ninh Triển Thư.
“Diệp Tri, Kinh Hồng, Tô khanh, các ngươi thấy sao?” Trong ngự thư phòng, Quân Hoằng triệu tập ba người đến thương nghị.
Tô Thành nhíu mày nói: “Ai nấy đều thấy được, sau lưng Lễ Thân Vương có Hoa Gian quốc làm chỗ dựa, chúng ta tham gia vào có thể dẫn lửa thiêu thân không? Trên triều hôm nay, Trương Đài Minh Bộ Binh đã tỏ ý rõ ràng, lúc này không nên giao du với bọn họ. Hơn nữa quốc khố đang trống không, nếu thật sự khai chiến, chỉ sợ sẽ khó khăn.”
Dịch Kinh Hồng cau mày: “Không đáp ứng cũng không được, Dực quốc có sản vật phong phú, nếu Lễ Thân Vương thắng thì Dực quốc sẽ trở thành căn cứ hậu phương cho Hoa Gian quốc, mà Hoa Gian quốc cũng không ít nhân lực và vật tư, chỉ sợ lúc đó sẽ đánh chủ ý lên đầu chúng ta.”
Diệp Lạc không nói gì, nàng đang nghĩ, nếu là nàng, nàng sẽ làm thế nào?
“Diệp Tri, ngươi nghĩ thế nào?” Quân Hoằng nhìn sang.
Diệp Lạc cười cười: “Vô luận tham chiến hay không, thì Hoa Gian quốc vẫn là người thắng cuối cùng. Nếu lúc này chúng ta tham dự vào, thì nhất định phải đến Dực quốc,. Chúng ta sẽ phải cung cấp nhiều tài vật, như vậy sẽ thiệt thòi lớn về nhân lực, vật lực đối với nước ta. Mà nếu chúng ta đi ít người, chỉ sợ còn chưa kịp tiếp viện cho Ninh Triển Thư đã bị đại quân của Lễ Thân Vương bao vây. Còn nếu đi đông người, thì sau khi giúp Ninh Triển Thư xong lại phải về nước, lặn lội đường xa, còn ở trong nước hắn thì một mình khó chống đỡ được. Hoa Gian quốc chỉ cần bỏ ra thêm một nửa khí lực mọi khi, là đã có thể giảm được thiệt hại. Sau đó, lại tuyên chiến với chúng ta. Chúng ra trải qua một cuộc đại chiến, còn Hoa Gian quốc bọn họ lại dĩ dật đãi lao*, trận nối trận, chúng ta còn chưa đánh, thì đã mất tiên cơ. Nếu chúng ta không tham chiến, đến lúc Lễ Thân Vương thắng, hai nước đó kết đồng minh, đánh nước ta, tình cảnh cũng bất lợi.”
*Dĩ dật đãi lao: Kế thứ tư trong Tam Thập Lục Kế (Ba mươi sáu kế): Có nghĩa là Lấy nhàn để đối phó với mỏi mệt. Xem thêm ở đây.
Quân Hoằng đương nhiên cũng đã nghĩ tới cái này, đây cũng là điều hắn vẫn chậm chạp chưa quyết đoán. Bây giờ nghe Diệp Lạc cũng nói như vậy, tâm tình càng nặng nề hơn: “Vậy ngươi có biện pháp gì không?”
Diệp Lạc chống cằm: “Nếu sớm muộn gì cũng phải đánh, không bằng chủ động đánh đi, gọi sứ giả kia tới hỏi một chút, xem xem Ninh Triển Thư có thể cho chúng ta ưu việt gì.”
Dịch Kinh Hồng âm thầm đồng tình thay Ninh Triển Thư, hy vọng hắn không cho vị sứ thần này quyền lực quá lớn, nếu không sẽ bị tiểu thư nhà hắn chặt chém đến xương cũng không còn.
Người đến là Huyền Tư – cậu của Ninh Triển Thư, lần này gánh sứ mệnh cầu viện trên lưng, trên triều nhìn thấy ý tứ của các quần thần, có vẻ ý định không tham chiến là đa số, nên vẫn luôn lo lắng, đã một đêm không thể chợp mắt.
Lúc này thấy mấy người trong ngự thư phòng, trong lòng hơi thả lỏng. Xem ra Quân Hoằng vẫn chưa có chủ ý, gọi mấy người tâm phúc đến thương lượng. Chỉ cần hôm nay có thể khiến bọn họ đồng ý thì việc này có lẽ còn có đường sống.
Dựa theo lời Ninh Triển Thư dặn, biết vị Thừa Tướng trẻ tuổi Diệp Tri này có sức ảnh hưởng lớn đối với Quân Hoằng, nên sau khi chào Quân Hoằng, thì trực tiếp chuyển sang phía Diệp Lạc: “Không biết Diệp tướng còn có vấn đề gì? Huyền Tư tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn.”
Diệp Lạc điều chỉnh dáng ngồi: “Ngươi cũng biết, chúng ta mới xử lý xong việc thiếu hụt quốc khố, chỉ sợ trong thời gian ngắn quân đội không thể chống đỡ được trận chiến đường dài. Cái này thật sự là khó ăn nói với dân chúng Sùng Hưng.”
Huyền Tư cắn răng một cái: “Không biết quân lương của quý quân thiếu bao nhiêu?”
Diệp Lạc đầy mặt ngượng nghịu: “Còn phải xem quý quốc muốn bao nhiêu binh lực của chúng ta, tình thế của quý quốc chúng ta không hiểu lắm, cũng không biết cần bao nhiêu người. Huyền đặc sứ, ngươi thấy thế nào?”
Đây là điển hình cho việc muốn người ta trả tiền, còn phải cam tâm tình nguyện, xin nàng nhận.
Huyền Tư âm thầm oán giận, trên mặt cũng không dám biểu hiện gì: “Một đội quân mười vạn người, quân lương trong ba tháng do chúng ta cung ứng, quý quốc có thể ra tay tương trợ không?”
Diệp Lạc lặng lẽ trợn mắt: “Ba tháng?”
“Nửa năm!”
“Nghe nói núi Tùng Ô…….”
“Vũ khí cho mười vạn người.” Huyền Tư đồng ý.
Diệp Lạc vẻ mặt như gặp nạn: “Tham chiến thì có thể tham chiến, nhưng chúng ta sẽ bị tổn binh hao tướng, sau đó làm sao đi về?”
Vẻ mặt Huyền Tư đã có chút phẫn nộ: “Vì cảm ơn quý quốc tương trợ, sau khi tình thế của nước ta ổn định, sẽ dâng lênnăm mươi vạn lượng vàng, ba mươi vạn đảm* lương thực.”
*Đảm: Đơn vị đo khối lượng cổ của Trung Hoa. 1 đảm = 100 cân = 50 kg. (Theo Hồng Kông: 1 đảm = 100 cân = 60,48 kg).
Diệp Lạc lắc đầu: “Như vậy không được, quý quốc mới trải qua một kiếp nạn lớn, đương nhiên sẽ cần nhiều tiền bạc và lương thực, sao chúng ta có thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.”
“Vậy không biết Diệp tướng có đề nghị gì?”
Diệp Lạc giả vờ giả vịt suy nghĩ một hồi: “Không bằng cho chúng ta núi Tùng Ô đi, dù sao đến lúc đó các ngươi cũng chẳng còn sức mà khai phá.”
“Không được!” Huyền Tư quả quyết từ chối: “Núi Tùng Ô là căn cứ cung cấp vũ khí cho quân đội nước ta, sao có thể cho quý quốc, việc này không thể được.”
Diệp Lạc giơ hai tay ra: “Vậy thứ lỗi chúng ta bất lực.”
Huyền Tư giận dữ đứng dậy, nhưng lại nhịn xuống, đột nhiên quỳ xuống: “Tình thế Dực Quốc thật sự rất cấp bách, ân ra tay tương trợ, trên dưới Dực quốc sẽ báo đáp. Xin Hoàng Đế và các vị đại nhân nghĩ lại, trừ bỏ núi Tùng Ô, những cái khác chúng ta đều có thể suy nghĩ.”
“Ta vẫn cảm thấy núi Tùng Ô không tệ.”
“Diệp Thừa Tướng, núi Tùng Ô tuyệt đối không thể được.” Huyền Tư sắp khóc rồi.
Lúc này Diệp Lạc mới nhìn về phía Quân Hoằng: “Hoàng Thượng, ý ngài thế nào?”
Quân Hoằng nhìn nàng: “Xem ra thật sự không thể ép buộc núi Tùng Ô, Diệp ái khanh, không bằng ngươi nghĩ xem, chúng ta còn muốn thứ gì khác? Chỉ cần có thể giao đãi với dân chúng là được.”
Diệp Lạc rất khó xử suy nghĩ một hồi, rồi mới nói: “Huyền đại nhân, nếu không thì, Thương Vụ Môn nằm ở chỗ giao của ba nước, mạch núi xung quanh trập trùng, kéo dài vào trong ba nước, cho nên lúc chúng ta muốn cử người đi phòng thủ biên giới, rất khó xác định biên giới, không bằng đem chỗ đó của Dực quốc các ngươi cho chúng ta đi. Dù sao chỗ đó cũng là nơi khỉ ho cò gáy, không có người ở, đối với Dực quốc cũng không tổn thất gì, chúng ta cũng dễ dàng trả lời dân chúng, được không?”
“Được, Được, Được!” Huyền Tư liên thanh đồng ý, vẻ mặt mừng như điên: “Một lời đã định.”
Diệp Lạc cười cười: “Cái này Quốc Quân của các ngươi mới có thể quyết định chứ?”
“Không cần đâu.“ Huyền Tư vội vàng lấy một thứ từ trong lòng ra: “Trước khi đi, Quốc Quân đã muốn viết xong quốc thư rồi, đã đóng ngọc tỷ, ký ngự danh, cũng ấn dấu vân tay, cũng chỉ còn mỗi nội dung thôi, vi thần có thể toàn quyền làm chủ.”
Diệp Lạc đầu đầy mồ hôi: “Quốc Quân các ngươi không sợ ngươi bán Dực quốc sao?” Chả trách Ninh Triển Thư này bị một thần tử chèn ép đến mức này, hóa ra là như vậy!
Vẻ mặt Huyền Tư ngay thẳng: “Lời đó của Thừa Tướng sai rồi, Huyền không phải tiểu nhân bán nước!”
Diệp Lạc im miệng, không dám hoài nghi lòng trung quân ái quốc của người ta nữa.
Quân Hoằng ho một tiếng: “Việc này cứ vậy đi, mời đặc sứ về chuẩn bị trước, mai lâm triều chúng ta trao đổi quốc thư, được không?”
Huyền Tư ngàn ân vạn tạ lui xuống.
Diệp Lạc chậm chạp uống trà, bỗng nhiên nhận thấy được ba, à không, cả Chiêm Xuân nữa, tổng cộng là bốn ánh mắt hoài nghi đồng loạt nhìn nàng: “Làm sao thế?” Nàng không hiểu hỏi.
“Chỗ Thương Vụ Môn kia có cái gì?” Dịch Kinh Hồng hỏi đầu tiên, tiểu thư nhà hắn không cần vàng bạc, lại đi lấy một ngọn núi, nhất định là có mưu đồ.
Diệp Lạc lúc này mới dừng lại, nhìn Quân Hoằng: “Ngươi cũng không biết?”
Quân Hoằng lắc đầu.
Diệp Lạc xoa xoa mi tâm: “Thế sao vừa rồi Hoàng Thượng vẫn phối hợp với ta?”
Quân Hoằng trả lời thản nhiên: “Không phải là ngươi muốn à?” Sau đó mới hỏi: “Sao ngươi lại muốn nó?”
Diệp Lạc nuốt nước miếng, lại nhìn Tô Thành: “Đại học sĩ, ngài cũng không biết à?”
Tô Thành vuốt râu: “Lão phu biết ngươi sẽ không chịu thiệt.”
Diệp Lạc rốt cục che trán: “Ta cảm thấy chỗ đó phong cảnh không tệ, thế thôi.”
Quân Hoằng chỉ nhìn nàng một cái: “À” một tiếng, không hỏi gì nữa.
Dịch Kinh Hồng ngồi thẳng người, rũ mắt xuống.
Tô Thành nghĩ nghĩ, nói: “Khi nào lão phu cũng đi xem thử.”
Sau thời gian im lặng ngắn ngủi, Diệp Lạc bất đắc dĩ lên tiếng: “Bên dưới Thương Vụ Môn, có vàng, lúc còn trẻ ta đi du lịch vô tình phát hiện ra.”
Bí mật này, nàng chưa bao giờ nói với ai.
Nàng nói đó là của hồi môn của nàng, kỳ thật cũng không sai, chỉ là của hồi môn của nàng quá lớn, không lấy hết mà thôi.