Chương 617
HOẮC VI VŨ, CÔ CŨNG BIẾT SỢ SAO?
Hoắc Vi Vũ cười lạnh một tiếng, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo: “Ngại quá, tôi cũng không thích hầu hạ người khác.”
Giang Hạo Trần bật cười. Nụ cười đầy thâm ý của hắn khiến Hoắc Vi Vũ cảm thấy dường như hắn đã nắm chắc tất cả trong lòng bàn tay vậy.
Cô nghĩ ngợi một lát rồi vươn tay muốn giật mặt nạ của Giang Hạo Trần xuống. Cô muốn nhìn thấy khuôn mặt thật của người đàn ông này.
Nhưng Hoắc Vi Vũ chưa chạm được tới chiếc mặt nạ của Giang Hạo Trần thì cổ tay đã bị hắn nắm lại. Giang Hạo Trần kéo một phát đầy khéo léo, khiến Hoắc Vi Vũ bị ép phải ngồi xuống người hắn.
Cô giãy giụa cật lực, nhưng cánh tay người đàn ông kia rắn như kìm sắt, không sao phá nổi…
Giang Hạo Trần cởi cà vạt ra.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy không khí nguy hiểm đang bủa vây quanh mình. Vậy mà bên ngoài vẫn chưa có động tĩnh gì cả. Người của Cố Hạo Đình vẫn chưa tới.
Hắn dùng cà vạt bịt kín hai mắt cô.
“Anh làm trò gì thế?” Hoắc Vi Vũ thốt lên đầy căng thẳng.
“Tháo ra cho mát, đeo mặt nạ bức bối lắm.” Giang Hạo Trần cười khẽ.
Hoắc Vi Vũ không dám lên tiếng. Cô đã nghe thấy âm thanh khi hắn đặt chiếc mặt nạ lên bàn, nhưng hắn lại chẳng hề buông tay cô ra.
Bờ môi của người đàn ông kia chạm lên khuôn mặt cô. Cô giật nảy mình, lùi về phía sau: “Nếu anh động vào tôi, Cố Hạo Đình sẽ không tha cho anh đâu.”
“Ồ, hắn có bản lĩnh như vậy sao?” Giang Hạo Trần ngạo mạn nói.
“Tôi vô cùng tin tưởng.” Hoắc Vi Vũ khẳng định chắc nịch.
“Cô có muốn nghe về ân oán giữa Cố Hạo Đình và Giang Khả không?” Giang Hạo Trần kiên nhẫn hỏi.
“Không nghe.” Hoắc Vi Vũ từ chối thẳng thừng.
Hắn nắm chặt cằm của cô, để cô nhìn thẳng vào mình. Cô có thể cảm nhận được đôi môi của người đàn ông kia chỉ cách mình có một centimet.
Hoắc Vi Vũ nhướng mày lên.
“Một là nghe, hai là làm, chọn một cái đi.” Giang Hạo Trần ép buộc.
Hoắc Vi Vũ siết chặt nắm tay, ý thức được hắn không nói đùa. Có chuyện gì mà đám liều mạng tội ác tày trời này không dám làm cơ chứ?
“Nghe.” Hoắc Vi Vũ đáp một chữ ngắn gọn.
“Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Hoắc Vi Vũ, cô cũng biết sợ cơ à?” Giang Hạo Trần nhoẻn cười. Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Hoắc Vi Vũ có cảm giác như hắn đã biết cô từ rất lâu: “Rốt cuộc thì anh là ai?”
“Giang… Hạo… Trần.” Hắn buông tay Hoắc Vi Vũ ra.
Hoắc Vi Vũ vội vàng đứng lên rồi kéo cà vạt xuống, nhưng Giang Hạo Trần đã đeo chiếc mặt nạ hồ ly lên rồi.
Hắn chậm rãi rót trà vào chén, ung dung nói: “Nước M là một quốc gia trung lập, nhưng lại có vũ khí tối tân và những tổ chức hàng đầu thế giới.”
Hoắc Vi Vũ thấy cứ để hắn kể chuyện thế này hóa ra lại an toàn hơn nhiều. Cô bèn ngồi xuống cách hắn thật xa.
Hắn nâng tách trà, nhấp một ngụm rồi nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, nói tiếp: “Mẹ của Phùng Tri Dao và cha của Giang Khả học chung một thầy, lớn lên bên nhau từ nhỏ, tình cảm cực kì sâu đậm. Hai người bọn họ đã sinh ra Giang Khả. Nhưng trong một lần thi hành nhiệm vụ, bà ấy lại bị thương rồi mất trí nhớ, nghe máu chó nhỉ? Lần đó bà ấy được cha
của Phùng Tri Dao cứu, sau đó sinh ra Phùng Tri Dao.”
“Anh và Giang Khả có quan hệ gì?” Hoắc Vi Vũ hỏi với vẻ khó hiểu.
“Là… lãnh đạo của cha hắn.” Giang Hạo Trần mỉm cười.
Hoắc Vi Vũ chau mày. Thế mà cô cứ tưởng Giang Hạo Trần là anh trai ruột của Giang Khả cơ. Hóa ra là quan hệ cấp trên, cấp dưới.
“Mười năm trước, mẹ của Phùng Tri Dao bị cha của Giang Khả tìm được, bắt cóc về nhà, sinh ra Minh Nặc.”
“Sao anh biết rõ vậy?” Hoắc Vi Vũ hoài nghi.
Giang Hạo Trần đặt tách trà xuống: “Thì tôi vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua mà.”
“Anh lớn tuổi lắm rồi sao?” Hoắc Vi Vũ suy đoán, ánh mắt lại nhìn chăm chú vào đôi tay trắng ngần của hắn.
“Tôi không lớn hơn cô là mấy, chẳng qua thiếu niên đắc chí, lên làm sếp từ rất sớm mà thôi.” Giang Hạo Trần nói với vẻ rất kiêu ngạo.
“Ha ha.” Hoắc Vi Vũ bật cười khinh thường: “Thì ra là tiểu nhân đắc chí.”
Giang Hạo Trần: “…”
Hắn nhìn cô lom lom, dường như hơi thở của tử vong đang tới gần dưới dưới vẻ ngoài trầm tĩnh đó.