Ngài Cố Thân Mến!

Chương 613



Chương 613

TƯ LỆNH, NGÀI HỐI HẬN RỒI SAO?

Chữ “chết” vừa dứt, một tiếng “đoàng” vang lên, viên đạn ghim vào đầu cô gái kia, khiến cô tử vong tại chỗ.

“Á!” Có cô bé hét lên vì sợ hãi.

Gã đàn ông đá văng cửa xe, ném xác cô gái ban nãy ra ngoài rồi quét ánh mắt lạnh lẽo về phía thùng xe phía sau.

Hoắc Vi Vũ nhắm mắt lại theo bản năng, tránh né ánh mắt như ác quỷ của gã.

“Hét gì mà hét? Mày cũng muốn ăn ‘kẹo đồng’ à?” Gã hỏi bằng giọng ác độc.

“Xin các anh tha cho em. Trong nhà em còn ông bà già phải chăm sóc, em trai em còn đang học đại học.” Cô gái khóc nức nở.

Súng lục đã dí ngay vào thái dương cô gái. Cô nàng sợ đờ cả người.

“Khôn hồn thì ngậm mồm vào, tao còn để mày sống thêm một lát. Còn dám khóc nữa, tao tống xuống địa ngục cho tha hồ mà khóc.” Gã đàn ông đe dọa bằng giọng hiểm độc.

Hoắc Vi Vũ nhìn về phía sau xe, hơi chau mày. Đám người này khát máu thành tính. Bọn chúng không còn là người mà là lũ súc vật. Không biết quân lính của Cố Hạo Đình có đuổi kịp hay không.

Nửa tiếng sau, đường đi càng ngày càng gập ghềnh. Bọn họ không đi đường bình thường, mà đi theo đường mòn trong rừng rậm. Có người đi phía sau để che giấu vết bánh xe.

Cuối cùng, xe dừng lại bên vách núi. Cửa sau bị mở ra.

“Xuống xe!” Gã đàn ông hung ác nói.

Hoắc Vi Vũ xuống xe, gió biển phả thẳng vào mặt cô. Dù mới sang tháng Tám, nhưng gió biển thốc tới vẫn khiến người ta cảm thấy ẩm ướt và lạnh lẽo.

“Đi theo bọn tao. Nếu bước hụt thì chúng mày chết chắc.” Gã đàn ông quát lên, sau đó nhảy xuống rồi đi trước dẫn đường.

Hoắc Vi Vũ nhảy xuống thềm đá theo bọn họ, thấy bên dưới có một đường hầm.

Cô nhanh trí tháo hoa tai xuống, len lén nhét nó vào thềm đá.

Sau khi bọn họ vào đường hầm, có người đóng cửa đá lại.

Hoắc Vi Vũ bỗng giật thót trong lòng. Bây giờ bọn họ đang ở trong lòng núi, không biết các chiến sĩ ở quân khu có thể tìm được họ hay không.

Hoắc Vi Vũ đi theo đám người kia khoảng mười lăm phút thì tầm mắt dần mở rộng. Đó là một không gian rộng lớn trang trí xa hoa, sáng trưng đèn đuốc, hệt như một cung điện trong lòng đất.

“Chắc là đại ca nóng ruột lắm rồi nhỉ?” Anh Sơn hỏi một gã tên là “anh Minh”.

“Sốt ruột lắm rồi, mau đưa vào đi, hôm nay có khách.” “Anh Minh” săm soi từng cô gái với ánh mắt như kẻ trộm.

Hoắc Vi Vũ lặng lẽ nhìn về phía trước.

“Này người đẹp, trông cô em quen lắm.” “Anh Minh” dán mắt vào Hoắc Vi Vũ.

Hoắc Vi Vũ cũng nhìn lại “anh Minh” nhưng không nói gì.

“Anh Minh” nhìn cô từ trên xuống dưới: “Chắc là nhận nhầm người, làm sao cô có thể là con dâu tương lai của Tổng thống được. Trông cũng giống phết, chúng ta thật là có phúc.”

Hoắc Vi Vũ không hiểu vì sao gã lại nói “chúng ta thật có phúc”, chẳng lẽ là… Sau khi chơi chán, Hart sẽ ném các cô cho đám tay chân của gã sao?

“Anh Sơn” đẩy cửa, cười sang sảng, cất cao giọng hô lên: “Đại ca ơi, hôm nay em mang về mấy con hàng ngon hợp khẩu vị của anh đây.”

“Không thấy tao đang có khách à? Mày đi ra ngoài đi đã.” Nói thì nói thế, nhưng hai con mắt hèn hạ của gã đã dính chặt lên mấy cô gái nhóm Hoắc Vi Vũ.

Hoắc Vi Vũ cũng nhìn về phía Hart. Vietwriter.vn

Đó là một gã đàn ông hơn bốn mươi tuổi, mập lùn, mắt ti hí, đầu trọc lốc, trông xộc xệch không tả nổi.

Bên cạnh gã là một người đàn ông cao lớn đeo mặt nạ hồ ly. So với Hart, người này có khí chất xuất chúng, lịch lãm, nho nhã, hệt như một quý tộc.

Ngón tay thon dài trắng nõn cầm nắp tách trà, gạt nhẹ lên miệng tách. Mỗi động tác đều thong dong ưu nhã.

Giang Hạo Trần à?

“Ông làm việc của ông đi, bao giờ ông xong việc thì chúng ta bàn tiếp.” Người đàn ông đeo mặt nạ hồ ly lên tiếng. Giọng nói đã bị máy biến âm làm cho thay đổi, không nghe ra chất giọng thật sự.

“Được, thế thì tôi giải quyết vấn đề của “thằng em” cái đã. Cậu thích cô nào thì cứ chọn đi, coi như là quà gặp mặt, tôi tặng.” Nói xong, Hart lao về phía Hoắc Vi Vũ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv