Chương 607
CHẾT RỒI, MAU TÌM TƯ LỆNH THÔI
Tư lệnh…
Hai chữ này khiến đáy lòng Hoắc Vi Vũ run rẩy từng cơn. Ba ngày qua, hắn đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của cô. Cô hiểu rõ, khoảng cách giữa mình với hắn không phải một con hào hẹp mà là cả một thiên hà.
“Sẽ không gặp được đâu.” Hoắc Vi Vũ nói với Tiểu Ba, rồi giật nhẹ khóe miệng đắng ngắt.
Thực ra cô nói câu đó cho mình nghe, như để nhắc nhở bản thân đừng mong chờ, nếu không sẽ thất vọng.
“Đúng rồi, có chuyện này tôi quên chưa nói với các bạn. Đó là trước khi tôi mua hai mảnh đất đó thì họ đã đang kinh doanh và có những đơn hàng của riêng mình rồi, bao giờ nộp kết quả phải trừ phần lãi có sẵn đấy nhé.” Tô Bồi Ân nhắc nhở, sau đó nhìn về phía Hoắc Vi Vũ với ánh mắt đầy thâm ý.
Hoắc Vi Vũ không hiểu ánh mắt của y có ý gì mà lại khiến đáy lòng cô có chút bất an.
Bọn họ cùng nhau ra ngoài. Để tiết kiệm thời gian, Hoắc Vi Vũ liên hệ với người phụ trách ở khu đất xong bèn xuất phát cùng Tiểu Ba ngay. Lên xe rồi, hai người họ mới nghiên cứu thảo luận cụ thể.
“Chị Hoắc này, giám đốc bảo đầu tư kiểu gì cũng được nghĩa là không nhất thiết phải đầu tư tiền vào vườn rau đúng không?” Tiểu Ba hỏi.
“Một người quản lý đủ tư cách không chỉ phải quan tâm đến ngành chính của mình, mà còn phải đón đầu thị trường.” Hoắc Vi Vũ nói như có điều suy nghĩ.
“Hay là chúng ta đầu tư cổ phiếu đi? Đầu tư một triệu, nếu may mắn thì trong một tháng có thể kiếm lãi mấy triệu đấy.” Tiểu Ba hưng phấn.
“Nếu số nhọ thì tiền sẽ đổ hết xuống sông xuống biển. Đầu tư vừa phải vững vàng ổn định, vừa phải có hiệu quả trong thời gian ngắn mới được. Đến nơi xem cụ thể đã rồi nói sau.” Hoắc Vi Vũ nói.
Đường đến Hồng Việt Hải hơi xa. Họ đi sáu tiếng đồng hồ mới tới nơi.
Quản lý Vương của nông trường tiếp đón họ rất nhiệt tình.
“Các cô là người từ tổng công ty phái đến giúp chúng tôi đúng không? Tí nữa nếu không chê thì ở lại ăn với chúng tôi bữa cơm nhé. Chúng tôi đã sắp xếp xong phòng kí túc cho các cô rồi, ngay đằng sau tòa nhà to to kia kìa.”
“Cảm ơn anh, chúng tôi có thể xem hợp đồng gần nhất và tình hình tài chính giai đoạn gần đây của các anh được không?” Hoắc Vi Vũ hỏi rất chuyên nghiệp.
“Được chứ, tài liệu đều để trong văn phòng hết rồi. Chúng ta hợp tác dài hạn với hai bên, một bên là xưởng thép đặc biệt của Hồng Việt Hải, một bên khác là doanh trại quân đội đặc chủng. Tuy có ít hợp đồng nhưng nhu cầu của bọn họ rất lớn, thanh toán cũng đầy đủ và đúng hạn. Còn một phần khác được chúng tôi bán ra thị trường vào các buổi sáng và buổi chiều hằng ngày, thuyền đậu ở cảng mua nhiều lắm, cứ chở đi hết xe tải này đến xe tải khác ấy. Phía tài vụ có bảng thống kê khoản thu chi hằng ngày.” Quản lý Vương nói tóm tắt.
“Trừ rau củ ra, chúng ta không bán thịt sao?” Hoắc Vi Vũ nhanh trí hỏi.
“Ở đây có trại nuôi lợn rất lớn, có cả trại gà nữa, mọi người hợp tác cùng phát triển với nhau, phân bón của chúng ta đều do bọn họ cung cấp không lấy tiền đấy.”
“Hiểu rồi…” Hoắc Vi Vũ chìm vào suy tư.
“Chị Hoắc ơi, dù sao họ cũng phải uống sữa tươi chứ nhỉ? Hay là mình mua mấy con bò sữa về nuôi thử đi?” Tiểu Ba đề nghị.
“Gần đây có một nông trường, trong đó nuôi nhiều bò lắm, bò sữa cũng có.” Quản lý Vương nói.
Tiểu Ba: “…”
“Tuy ở đây xa xôi cách trở nhưng phát triển lại rất đồng đều, cái gì cần đều đủ hết. Chỉ có một phương pháp hữu hiệu để tăng cao lợi nhuận trong thời gian ngắn là nâng giá mà thôi. Tiểu Ba, cô tìm hợp đồng, tính toán thử xem nếu chúng ta tăng giá mỗi loại thực phẩm lên 0.1 đồng thì một tháng lãi được thêm bao nhiêu?” Hoắc Vi Vũ nói.
Tiểu Ba tính toán rồi đáp: “Tính riêng phía doanh trại và xưởng thép, nếu mỗi mặt hàng nâng 0.1 đồng thì một tháng lãi thêm được khoảng ba trăm nghìn.” Đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Được rồi, tôi phụ trách nâng giá bên xưởng thép, cô sang quân khu. Quản lý Vương, anh có tiện cho chúng tôi số điện thoại của người phụ trách mua hàng không?” Hoắc Vi Vũ hỏi.
“Được chứ.”
Nhóm Hoắc Vi Vũ nói xong bèn bắt tay vào làm ngay. Kế hoạch đầu tư mạo hiểm bắt đầu.
Tối đến, Hoắc Vi Vũ hẹn người phụ trách mua hàng của xưởng thép đi ăn cơm. Bỗng lúc này Tiểu Ba đột nhiên gọi điện đến.
“Chị Hoắc ơi, mau sang quân khu cứu em với, em sắp chết rồi.”
Hoắc Vi Vũ: “…”