Chương 604
EM SỐNG THÌ ANH SỐNG, EM CHẾT ANH CHÔN CÙNG
Bả vai Hoắc Vi Vũ sụp xuống như một con gà trống bại trận. Cảm giác mất mát bao trùm, vây khốn, nuốt chửng tâm hồn cô.
Thượng Tá Dương nói gì đó, hình như là phạt bao nhiêu tiền nhưng cô chẳng nghe ra. Vừa nghe bốn chữ “phiên tòa kết thúc” vang lên, cô đã vội vàng lao ra ngoài cửa nhưng Cố Hạo Đình không còn ở đó nữa.
Bên ngoài đã tĩnh lặng hoàn toàn, chỉ có Vương Đông ở lại chờ cô. Anh ta đưa dây chuyền cho Hoắc Vi Vũ rồi mỉm cười nói: “Lần này phải cảm ơn cô, nếu không có cô thì mạng của Trung tá Thượng khó mà giữ được.”
“Cố Hạo Đình đâu?” Thấy Vương Đông ở đây, Hoắc Vi Vũ lại dấy lên hy vọng.
Chắc là hắn đang chờ cô trên xe để tránh hiềm nghi nhỉ?
“Khi biết cô bị bắt, suýt nữa thì Tư lệnh phát điên. Lần đầu tiên tôi thấy Tư lệnh điên cuồng, không còn lý trí, khát máu và đầy sát khí như vậy đấy. Cứ như thể ngài ấy muốn tiêu diệt cả thế giới này vậy.” Vương Đông cảm thán.
“Bây giờ anh ấy ở đâu?” Hoắc Vi Vũ hỏi, hai mắt đỏ ngầu.
“Chúng tôi đánh một trận lớn, đại thắng ở nước Z, cứu được năm binh sĩ kia. Thông qua ép hỏi bọn người tấn công thì mới biết tất cả là một âm mưu. Kẻ bắt cô không phải Giang Hạo Trần mà là Phùng Tri Dao, cô ta muốn lừa cô lấy tín vật ra. Tư lệnh rất tức giận, vô cùng tức giận, cô biết không? Mười phút sau khi cô bị bắt, đội cứu viện của chúng tôi đã đến rồi. Chỉ cần cô nhẫn nại mười phút thì chúng ta có thể thoát thân an toàn. Nhưng mà cô không tin tưởng năng lực của Tư lệnh.” Vương Đông giải thích.
“Trong tình huống đó thì tôi làm sao mà tin tưởng được?” Hai mắt Hoắc Vi Vũ càng đỏ hơn.
Không phải cô không tin, mà là cô quá lo lắng, lo rằng hắn sẽ bị thương, sẽ mất đi tính mạng. Cô không muốn điều đó xảy ra, dù chỉ có một phần vạn khả năng.
“Hoắc Vi Vũ, lời hứa của Tư lệnh nặng tựa ngàn vàng. Ngài ấy đã hứa điều gì thì dù phải trả giá tất cả cũng sẽ làm cho bằng được. Ngài ấy có sức quan sát nhạy bén, có khả năng đưa ra các sách lược cực nhanh, có năng lực lãnh đạo cực cao. Dưới sự chỉ huy của ngài ấy, chúng tôi chưa từng thua bất cứ một trận chiến nào. Dẫu phải lấy một trăm địch mười nghìn, chúng tôi cũng hoàn toàn tin tưởng và tuyệt đối phục tùng Tư lệnh.
Còn cô thì sao? Cô trái ý Tư lệnh, cô tự cho là đúng hết lần này đến lần khác, ép ngài ấy bất đắc dĩ phải rơi vào thế yếu. Ngài ấy cứ nhường nhịn cô, cứ nuông chiều cô, dù cô chạm đến giới hạn cuối cùng của ngài ấy, ngài ấy vẫn tôn trọng quyết định của cô, chỉ cần cô không gặp nguy hiểm. Vietwriter.vn
Nhưng lần này cô lại từ bỏ sinh mạng, vinh dự của chính mình.
Ngài ấy là một người đàn ông đội trời đạp đất, là đế vương mà chúng tôi kính ngưỡng. Ngài ấy không qua nổi cửa ải của chính mình. Nếu như cô chết, nhất định ngài ấy sẽ đi theo. Tôi nói thật với cô, Tư lệnh đã chuẩn bị xong xuôi hết thảy để tạo phản. Trong tình huống quân đồn trú của nước M bắt tay với Tướng quân Mai, chúng tôi phải đối mặt với cục diện thập tử nhất sinh.
Tư lệnh yêu cô, vô cùng yêu cô, nhưng ngài ấy không chịu nổi việc bị cô chà đạp hết lần này đến lần khác như thế. Đáng lẽ cô nên ỷ lại Tư lệnh, dựa dẫm và tôn trọng Tư lệnh hơn.” Vương Đông khuyên chân thành.
Nước mắt chảy ròng ròng xuống khuôn mặt của Hoắc Vi Vũ.
“Tầm gửi quấn quanh cành cây, hấp thu chất dinh dưỡng từ cành cây mà sinh trưởng. Tôi không muốn làm một dây tầm gửi chỉ biết làm liên lụy đến anh ấy. Tôi muốn trở thành người phụ nữ của anh ấy, muốn kề vai chiến đấu với anh ấy, chẳng lẽ tôi làm như vậy là sai ư?” Hoắc Vi Vũ dịu giọng nói.
“Cô nghĩ như thế không sai, cô sai ở chỗ luôn tự cho mình là đúng. Điều mà Tư lệnh muốn không phải là cô hy sinh chính bản thân mình. Ngài ấy muốn cô bầu bạn bên cạnh, thấu hiểu cho nhau, đồng tâm hiệp lực giải quyết vấn đề, chứ không phải hết lần này đến lần khác hứa suông rằng kề vai chiến đấu, sau đó quay lưng đi theo hướng ngược lại. Cứ thế này thì Tư lệnh sẽ mệt mỏi lắm, sớm muộn cũng đến lúc ngài ấy gục ngã mất thôi.” Vương Đông hòa nhã nói.
Hoắc Vi Vũ cụp mắt nhìn xuống. Giờ thì cô đã hiểu rồi.