Chương 589
ĐỜI NGƯỜI LÀ THẾ, BẠN BÈ MỚI LÀ VĨNH VIỄN
Duật Nghị ho khan mấy tiếng rồi bảo: “Trông cô lúc này cứ như chịu đả kích cực lớn, đau khổ tới mức con tim chết lặng, muốn đối đầu với cả thế giới vậy. Tôi là một người rất giỏi lắng nghe đấy, có muốn tâm sự với tôi không?”
Đôi mắt Hoắc Vi Vũ thoáng qua chút bi thương rồi rơi vào mờ mịt. Cô sẽ không thổ lộ nỗi đau của mình nữa.
“Đời người vốn vậy, tôi đi ngủ đây. Chúc ngủ ngon.” Hoắc Vi Vũ biếng nhác nói rồi xoay người nằm lên giường.
Bấy giờ Duật Nghị mới phát hiện chân cô đầy bọng nước.
“Hôm nay cô đi bộ nhiều lắm đúng không? Hay là tôi gọi bác sĩ tới khám cho cô nhé?” Duật Nghị nói với vẻ lo lắng.
“Không cần, tôi bôi thuốc rồi, mai là khỏi.” Hoắc Vi Vũ lạnh nhạt đáp.
“Cô cãi nhau với Cố Hạo Đình à? Anh ta hiểu lầm chúng ta sao? Tôi có thể giải thích giúp cô.” Duật Nghị tỏ vẻ thương tiếc. Nhìn cô thế này lòng gã cũng thấy xót xa, cảm giác khó chịu len lỏi trong máu làm toàn thân bứt rứt, không sao yên được.
Hoắc Vi Vũ bình tĩnh nhìn vào khoảng không.
Giữa cô và Cố Hạo Đình không hề có hiểu lầm. Cô chỉ đang nghĩ nếu họ chưa từng yêu nhau thì tốt biết mấy. Ít nhất, hắn sẽ không căm ghét cô như bây giờ, cô cũng sẽ không lạc mất con tim đến nỗi không tìm về được nữa.
Cảm giác bị người mình yêu nhất ghét bỏ còn đau đớn hơn khi bị phản bội gấp vạn lần, đau đến nỗi chỉ muốn ngủ một giấc rồi không bao giờ tỉnh lại nữa.
Chỉ có điều, bây giờ cô còn trách nhiệm, còn việc chưa hoàn thành. Cô nhớ từng có một người đi trước nói rằng: Nếu bạn vô cùng yêu thương ai đó, hãy chỉ làm bạn với họ, như vậy sẽ được bên nhau cả đời, không mất đi, không có chuyện chết cũng không còn qua lại với nhau, càng sẽ không đau đớn như cô bây giờ.
Cảm giác này chỉ những người yêu đến khắc cốt ghi tâm một ai đó lại bị người ấy vứt bỏ mới hiểu được.
Đôi mắt dần sáng trở lại, tựa như ánh trăng bàng bạc khiến tâm hồn người ta bình tĩnh lại phần nào.
Duật Nghị đoán Hoắc Vi Vũ và Cố Hạo Đình đã chia tay.
Được rồi, tuy có hơi thất đức, nhưng gã đang thấy rất vui.
“Vậy cô nghỉ ngơi đi nhé. Bên phía ba tôi, tôi đã lấp liếm cho qua chuyện rồi, nhưng không giấu được lâu đâu.” Duật Nghị nhắc nhở.
“Ừ, cảm ơn anh.” Vietwriter.vn
Bây giờ cô và Cố Hạo Đình chia tay rồi, chuyện về di vật của ba, cô phải tự giải quyết thôi. Cả chuyện Lý Tư có phải ba ruột của mình không, cô cũng phải tự lo liệu.
Duật Nghị nằm trên sofa, chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng rồi báo tin cho Duật Cẩn.
“Ba à, Hoắc Vi Vũ với Cố Hạo Đình chia tay rồi.” Duật Nghị vui tươi hớn hở nói.
“Quả nhiên là cha giỏi có con khôn, làm tốt lắm.” Duật Cẩn khen.
“Từ trước tới giờ toàn ba làm mà? Con có làm gì đâu.”
Duật Cẩn: “…” Uổng công khen nó rồi, bây giờ ông ta rút lại lời khen có được không?
“Con cứ cố gắng đi, tranh thủ làm cô ta mang thai sớm. Như thế mới yên tâm kê cao gối mà ngủ.” Duật Cẩn dặn dò.
“Đang không ngừng nỗ lực đây này. Chuyện của con cứ để con xử lý, ba suốt ngày dồn tâm trí vào việc gia đình thế này, lòng yêu nước thương dân như ngày xưa đâu?” Duật Nghị trêu.
“Được rồi, chờ tin tốt của con.” Duật Cẩn cúp máy, nhìn về phía quản gia Tăng: “Hoắc Vi Vũ với Cố Hạo Đình chia tay rồi, lần này chắc là chấm dứt triệt để. Vấn đề bên phía Mai Lâm xử lý nhanh cho xong đi. Hôm nay chúng ta về thủ đô, còn có rất nhiều việc cần giải quyết.”
“Rốt cuộc là ai đang đứng sau giúp chúng ta?” Quản gia Tăng thấy khó hiểu.
Duật Cẩn nhếch môi: “Trời giúp tôi.”
Quản gia Tăng: “…”