Chương 586
RỐT CUỘC MÌNH ĐÃ LÀM SAI ĐIỀU GÌ
“Cố Hạo Đình! Cố Hạo Đình!” Hoắc Vi Vũ gào lên. Nhưng hắn không quay đầu lại, đi thẳng ra cửa, biến mất khỏi thế giới của cô.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy trái tim đau đớn như cùng lúc bị hàng trăm ngàn mũi tên ghim vào, đau tới không thở nổi. Cô có dự cảm, nếu lần này không nhận được sự tha thứ của hắn, cô sẽ mất hắn mãi mãi.
Hoắc Vi Vũ chạy ra ngoài, đuổi theo hắn.
Lính cận vệ mở cửa xe, Cố Hạo Đình hiên ngang sải bước lên xe, không buồn nhìn cô lấy một cái. Ngay sau đó, người lính đóng cửa xe luôn.
“Cố Hạo Đình!” Hoắc Vi Vũ gào khản cả tiếng.
“Lái xe.” Cố Hạo Đình lạnh lùng ra lệnh. Vẻ mặt hắn lạnh lùng như cái rét tháng Chạp. Hắn lại quay về làm một Cố Hạo Đình duy ngã độc tôn.
Hoắc Vi Vũ nhìn bóng chiếc xe nhanh chóng đi xa, vẫn cố chấp đuổi theo sau.
Nếu mất đi Cố Hạo Đình, tất cả những gì cô làm đều sẽ trở nên vô nghĩa.
Hắn bảo cô có thể sống cuộc sống mình mong muốn. Nhưng cuộc sống cô muốn là được ở bên hắn mãi mãi, không bao giờ rời xa, chẳng còn khúc mắc, bình thản bên nhau tới trọn đời. Tất cả những gì cô cố gắng kiên trì đều vì hắn.
Xe của Cố Hạo Đình càng đi càng xa, cô không tài nào đuổi kịp. Dường như cô bị hắn vứt bỏ thật rồi!
Lại một lần nữa, vì sự ngoan cố của mình, vì phán đoán chủ quan của mình, vì quyết định của mình, cô mất đi người đàn ông quan trọng nhất đời mình.
Nước mắt lăn dài trên má, trái tim trống rỗng dần bị sự lạnh lẽo bủa vây. Thế giới của cô trở nên tăm tối, rét buốt. Cô trở thành kẻ cô độc trong thế giới không còn ánh sáng ấy.
Trung tá Thượng đi tới, nói với vẻ không vui: “Biết trước thế này thì lúc đầu tội gì phải như thế. Tư lệnh không tốt với cô sao? Chuyện gì nghĩ được cho cô, ngài ấy đều nghĩ cả rồi. Còn cô thì sao? Hết lần này đến lần khác trái ý ngài ấy, khiến ngài ấy tổn thương. Loại người như cô không có được tình yêu của Tư lệnh cũng đáng đời.”
Hoắc Vi Vũ nhìn Trung tá Thượng đang tức giận bằng cặp mắt đỏ hoe ướt nước. Cô cố kìm nén cảm giác nghẹn đắng nơi cổ họng, nhưng đôi môi vẫn nếm được vị mặn của nước mắt.
“Anh vẫn luôn mong chờ ngày này đến phải không?” Hoắc Vi Vũ hỏi.
“Cô đang trách tôi đấy à? Tôi mong chờ Tư lệnh đừng yêu cô nữa, nhưng chưa một lần nào cố tình phá hỏng quan hệ của hai người. Tất cả đều do hành động của cô thôi, gieo nhân nào gặt quả nấy.” Trung tá Thượng tỏ rõ sự chán ghét trong từng lời nói.
“Anh thấy tôi làm sai chuyện gì?” Hoắc Vi Vũ hỏi ngược lại, vẫn cảm thấy rất ấm ức, nước mắt lã chã tuôn rơi.
“Lại còn hỏi mình làm sai chuyện gì à? Cô làm sai quá nhiều chuyện ấy chứ. Duật Cẩn muốn giết cô, Tư lệnh đã giấu cô đi, bảo vệ sự an toàn của cô, dặn đi dặn lại là đừng ra ngoài chạy lung tung, cô lại tự ý trốn đi hẹn hò với Duật Nghị. Cô tưởng Tư lệnh không biết chắc? Tư lệnh không nói chỉ là vì không muốn cô khó xử. Cho dù cô lăng nhăng thế nào, ngài ấy cũng dành cho cô sự bao dung, nhân nhượng lớn nhất.” Trung tá Thượng khinh bỉ.
“Đấy là vì Duật Cẩn biết chuyện Cố Hạo Đình chuyển nhượng trái phiếu cho bạn thân của phu nhân Tổng thống nước B. Nếu tôi không kết hôn với Duật Nghị, ông ta sẽ công bố những bằng chứng ấy trong buổi tiệc mừng công. Tôi tới tìm Duật Nghị không phải để hẹn hò với anh ta, mà là muốn anh ta đừng chọn tôi làm vợ. Tôi đã cố hết sức giải quyết vấn đề rồi còn gì.” Hoắc Vi Vũ khóc nức nở, kích động gào lên. Đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Thế cô có giải quyết được không? Cô làm thế khác nào lấy trứng chọi đá. Kết quả thì sao? Mọi chuyện càng bung bét hơn. Đáng lẽ ra cô nên báo sớm cho Tư lệnh để ngài ấy xử lý. Đằng này cô cứ tự cho là đúng, ảo tưởng mình thông minh, rốt cuộc gây ra cả mớ rắc rối khiến Tư lệnh phải thu dọn giúp cô.”
“Cố Hạo Đình muốn giải quyết thế nào chẳng phải các anh đã biết trong cuộc họp rồi sao? Anh ấy không muốn phản bội đất nước, không muốn người dân phải chết một cách vô tội. Anh ấy chỉ có thể chấp nhận danh dự, thân phận, địa vị của mình bị phá hủy, đưa tôi cao chạy xa bay.”