Chương 572
CHÚNG TÔI CHƯA LÀM GÌ HẾT
Giữa trưa.
Duật Nghị thay bộ vest phẳng phiu, gọn gàng lịch sự, quay lại tìm Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ vừa nhìn thấy gã đã nhớ lại câu nói “tự do qua lại giữa khoảng không mênh mông” hồi sáng. Cô lại muốn đuổi tên này cút đi rồi, giờ sao?
“Tôi gọi điện cho nhà họ Hoắc để bọn họ ra đón rồi, chúng ta đến đó đè bẹp họ đi!” Duật Nghị vừa cười vừa nói, làm động tác mời.
Bên ngoài có tám vệ sĩ cao lớn mạnh mẽ.
Hoắc Vi Vũ dợm bước đi tới thang máy, suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Duật Nghị, trước giờ anh có bao nhiêu cô bạn gái rồi?”
“Cô để ý à? Đừng lo, người lâu nhất cũng chỉ được ba tháng thôi, cô phá kỷ lục rồi đấy.” Duật Nghị nói rất vui vẻ.
“Có cô nào bị anh chọc tức chết chưa?” Hoắc Vi Vũ liếc gã rồi hỏi tiếp.
“Hình như là có. Có một cô lúc mặc quần áo thì bưởi nào ra bưởi nấy, tôi bèn gọi vào phòng, ai ngờ lúc cởi áo ngực thì chỉ có mỗi hai quả chanh còi, chín đồng lá một đồng xôi, tôi sợ quá, vội vàng bảo cô ta cút đi. Sau đó cô ta nhảy lầu thì phải.” Duật Nghị nhớ lại.
Hoắc Vi Vũ: “…”
“Thực ra mặt mũi cô nàng cũng không xấu, mỗi tội rõ ràng là A mà lại độn cho thành B, thế nên mới bị quả báo. Tôi ghét nhất là ai lừa tôi đấy.” Nói xong, Duật Nghị cũng vào thang máy.
“Với IQ của anh thì có bị lừa cũng không biết.” Hoắc Vi Vũ chế nhạo.
Duật Nghị chau mày nhìn cô với vẻ hoài nghi: “Có phải vì tôi bảo cô mênh mông vô tận nên cô giận không? Ôi giời, lỏng thì lỏng có sao đâu? Ai mà chặt mãi cả đời được. Nhiều bà già khú đế còn được đàn ông yêu thích kia kìa. Có mấy gã khẩu vị nặng, thích cảm giác trượt tự do như bay vậy đó, đầy ra.”
Gã cứ nói một câu là lửa giận của Hoắc Vi Vũ lại tích tụ dần thêm. Cuối cùng, cô không thể chịu nổi nữa, bật thốt lên: “Tôi chỉ có mỗi một người đàn ông thôi được chưa? Vừa mới làm xong ấy!”
Duật Nghị hơi khựng lại, trong mắt bừng lên niềm vui râm ran, hỏi thẳng mà chẳng hề che giấu: “Tôi là người đàn ông đầu tiên của cô à?”
Hoắc Vi Vũ: “…”
Cô không phản bác được, không thể giải thích, mà cũng không sao giải thích nổi. Nếu cô nói đó là Cố Hạo Đình thì Duật Nghị sẽ biết ngay người mây mưa với cô hôm qua không phải là gã.
Cô quay mặt đi, nhìn sang phía khác.
Duật Nghị lại nghĩ là cô thẹn thùng, lòng kiêu ngạo của đàn ông thoáng chốc được lấp đầy. Gã đưa tay vuốt sườn mặt cô, nghiêm túc nói: “Cô biết không? Ngay lần đầu tiên nhìn thấy cô thì tôi đã cảm thấy cô không giống những người con gái khác rồi. Chắc chắn cô là một cô nàng thèm khát thiếu thốn lắm.”
“Anh dùng từ văn minh một chút được không hả?” Hoắc Vi Vũ càng nghe càng thấy câu ấy chẳng hay ho.
Duật Nghị cười toét miệng: “Nhưng tôi thích cô như thế lắm.”
Sau một tiếng “tinh”, thang máy mở ra.
Cố Hạo Đình và Trung tá Thượng đang đứng bên ngoài.
Hắn liếc ánh mắt lạnh lùng nhìn Duật Nghị và Hoắc Vi Vũ, trong mắt như toát ra một luồng gió lạnh.
Duật Nghị giật nảy mình, vội vàng thu tay lại, cuống cuồng giải thích: “Chúng tôi chưa làm gì hết!”
Hoắc Vi Vũ: “…”
Giải thích thế thì giải thích làm gì cho càng mờ ám thêm?
Cô nhìn Cố Hạo Đình với vẻ lo lắng.
Vietwriter.vn
Quả nhiên, Cố Hạo Đình lạnh lùng như một tảng băng, sắc mặt lạnh tanh hệt như cái rét ngày đông tháng Chạp, nhiệt độ trong thang máy bỗng bị hạ thấp xuống rất nhiều.
Cô muốn lên tiếng giải thích, nhưng bao lời muốn nói đều nghẹn lại trong cổ họng, chẳng thể nào thốt nên câu.
Cố Hạo Đình lạnh nhạt nhìn cô, cằm bạnh ra, sau đó liếc Duật Nghị bằng ánh mắt sắc lạnh rồi trầm giọng nói: “Duật Nghị, đi theo tôi một lát.”
Duật Nghị có dự cảm không lành: “Tôi… không rảnh!”
Cố Hạo Đình nhếch khóe môi mỏng: “Cậu có chắc là cậu không rảnh không?”
Tính uy hiếp quá mạnh.
Duật Nghị nuốt ực ngụm nước miếng, vội vàng sửa lời: “Thực ra tranh thủ một vài phút thì cũng được.”