Chương 570
NHÂN GIAN CÓ TÌNH, MỌI CHUYỆN RỒI SẼ CÓ CƠ HỘI XOAY CHUYỂN
“Nói cô nghe nhé, tôi nghe lỏm được ba tôi nói với quản gia Tăng là phải đưa cô đi ngay hôm nay để tránh đêm dài lắm mộng. Ông ấy còn muốn giở trò cũ với cô, đến bao giờ cô mang thai thì thôi. Tôi nghĩ cô chẳng muốn quan hệ với tôi lần nữa đâu, nhưng lần này họ không nói với tôi, nên chúng ta chẳng biết đằng nào mà phòng bị. Thế là tôi bèn bảo ba tôi là cả nhà chú thím, em gái và ông nội cô đều bắt nạt cô. Tôi phải mượn danh, nghĩ cách ra mắt nhà mẹ đẻ để ở nhà ông nội cô mấy ngày, dạy dỗ bọn họ giúp cô, biết đâu cô lại yêu tôi thì sao? Ba tôi vui vẻ đồng ý luôn.
Tôi nghĩ thế này. Thứ nhất là chắc chắn cô có chuyện không thể giải quyết xong trong một hai ngày được, tôi làm thế có thể giành thêm cho cô một ít thời gian. Thứ hai là lần này về thủ đô, chẳng biết bao giờ cô mới quay lại đây được. Mẹ con nhà Hoắc Thuần ăn ở có lỗi với cô như thế, trước khi đi phải cho bọn họ biết mặt, để bọn họ không dám bắt nạt cô nữa. Thứ ba là để có thời gian mang thai. Chúng ta sẽ lừa ba tôi là cô có thai. Tôi biết một loại thuốc mà uống vào có thể giả vờ mang thai, chỉ số HCG giống hệt có bầu luôn. Chỉ cần nói cô đã có em bé là ba tôi sẽ không dốc hết thủ đoạn ra nữa, sau này cứ bảo sẩy thai rồi là được.”
Duật Nghị phân tích tình hình thực tế và suy nghĩ cực kì tỉ mỉ, khiến cho Hoắc Vi Vũ phải nhìn gã bằng con mắt khác.
Nhưng mà…
“Vì sao anh lại giúp tôi, anh biết…” Hoắc Vi Vũ dừng một chút, chau mày rồi không nói tiếp.
“Tôi biết cô không muốn lấy tôi.” Duật Nghị nói tiếp câu nói còn dang dở, sau đó mỉm cười, tò mò hỏi: “Rốt cuộc ba tôi đã uy hiếp cô thế nào vậy? Nói cho tôi nghe thử, biết đâu tôi lại nghĩ ra cách ấy chứ.”
Hoắc Vi Vũ rũ mắt xuống. Tuy Duật Nghị đối xử rất tốt với cô, nhưng dù sao người mà họ đang muốn đối phó cũng là ba của gã, có một số việc gã không biết thì thỏa đáng hơn.
“Duật Nghị, giới chính trị rất tàn khốc, nó không phải một cuộc làm ăn mà thất bại thì có thể làm lại từ đầu. Chỉ cần xảy ra một chút sai lầm thì sẽ khiến cho dân chúng cơ cực. Tôi không muốn kéo anh vào, anh vui vẻ làm chính mình là được rồi. Cảm ơn anh vì đã giúp đỡ tôi, ân tình này tôi sẽ khắc sâu trong tâm khảm, nếu có
cơ hội thì sẽ báo đáp anh.” Hoắc Vi Vũ gật đầu, chân thành nói.
“Thôi được rồi, thế thì tôi không cần biết. Bây giờ còn sớm, cô ngủ tiếp lấy tinh thần đi, trưa nay chúng ta đến nhà ông nội cô chờ xem kịch vui.” Duật Nghị nói như đinh đóng cột, sau đó tươi cười hớn hở.
Ở bên cạnh gã cực kì dễ chịu, rất dễ khiến cho người ta thoải mái.
Cô chỉ có thể nói hai chữ: “Cảm ơn.”
Duật Nghị nhún vai, vừa phóng khoáng lại vừa có chút tự đắc. Vietwriter.vn
“Cô vào phòng đi, tôi cũng ngủ ngoài này một lát.” Gã ngáp một cái, cụp mắt xuống, lại ngáp thêm cái nữa: “Tôi đã phải thức trắng cả đêm để nghĩ ra cách này đấy, tôi phải ngủ bù thôi, buổi sáng tốt lành nhé.”
Duật Nghị ngả người xuống, vừa đặt mông lên sofa đã ngủ mất, ngáy đều đều thành tiếng.
Hoắc Vi Vũ bật điều hòa phòng khách, để 28 độ, đắp một tấm chăn lên người gã rồi về phòng mình, khóa trái cửa rồi nằm trên giường, ngẩn ngơ nhìn trần nhà.
May mà Duật Nghị mang tin mừng đến. Nếu mang thai giả thì cô có thể kéo dài thêm kha khá thời gian cho Cố Hạo Đình.
Nhân gian có tình, mọi chuyện có cơ hội xoay chuyển, lòng cô cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Tiếng gõ cửa lại vang lên ầm ầm, người gõ dùng lực rất mạnh. Hoắc Vi Vũ chau mày. Lần này là ai mà gõ cửa vội vã như muốn phá cửa nhà cô thế?