Chương 568
CUỐI CÙNG TƯ LỆNH XẤU XA CŨNG ĐẠT ĐƯỢC MONG MUỐN
“Anh gian lận đấy à?” Hoắc Vi Vũ đẩy điện thoại của hắn cho hắn với vẻ không sao tin nổi: “Anh chơi lại lần nữa cho em xem.”
Cố Hạo Đình liếc nhìn cô một cái, lông mày hơi chau lại: “Em không tin tưởng năng lực của anh thật à?”
“Năng lực của anh vượt quá phạm vi chấp nhận của người bình thường rồi, còn em chỉ là người bình thường thôi.” Hoắc Vi Vũ phản bác.
“Nhìn kĩ này.” Cố Hạo Đình lấy điện thoại về, Hoắc Vi Vũ ló đầu sang nhìn màn hình của hắn.
Cố Hạo Đình ấn Start. Sau đó Hoắc Vi Vũ thấy tay hắn lướt như bay. Cô còn chưa nhìn rõ hình vẽ mà hắn đã qua ải rồi.
“Anh nhìn hình vẽ mà không cần suy nghĩ phải ghép thế nào sao?” Hoắc Vi Vũ cố ý quấy nhiễu.
“Đơn giản như vậy thì cần gì phải suy nghĩ?” Cố Hạo Đình vừa dứt lời thì đã hoàn thành cuộc khiêu chiến, thời gian chỉ mất có ba mươi lăm giây.
Hoắc Vi Vũ ngớ người. Bây giờ thì cô đã hiểu vì sao mình có thể xếp hạng nhất rồi, bởi vì hắn không chơi trò chơi IQ thấp như vậy.
Cố Hạo Đình đặt điện thoại xuống: “Dám chơi dám chịu. Bây giờ em nên sinh con cho anh rồi.”
Hoắc Vi Vũ vẫn còn đắm chìm trong nỗi kinh ngạc, bèn nhẹ giọng hỏi: “Trò chơi này có bug phải không?”
“Anh hỏi em nhé, cửa 12 có bao nhiêu miếng ghép?” Cố Hạo Đình hỏi.
“108, chắc là vậy đó.” Hoắc Vi Vũ nói.
“Hồi còn học đại học, anh đã ghép bức tranh 1800 mảnh chỉ mất có 2 phút 15 giây.” Cố Hạo Đình nói với vẻ cực kì tự tin.
Hoắc Vi Vũ lặng người. Hình như cô vừa đào hố chôn mình rồi.
Cố Hạo Đình nhoẻn miệng cười xấu xa, bế xốc cô đặt lên bàn ăn như thể trừng phạt.
Hoắc Vi Vũ căng thẳng quá, bật thốt: “Em đang ở trong kì an toàn, anh có gieo hạt cũng chẳng trổ bông đâu.”
Cố Hạo Đình nhìn cô say đắm: “Bây giờ tâm trạng anh đang vui, gieo miễn phí cho em đấy.”
“Của rẻ là của ôi, em không lấy có được không?” Hoắc Vi Vũ từ chối. Vietwriter.vn
“Không được.” Cố Hạo Đình bá đạo buông một câu, sau đó bóp mũi cô một cái. Dám nói của hắn là của ôi, muốn chết à?
Hắn hôn lên môi cô, tay phải ôm eo cô, tay trái luồn vào từ vạt áo.
Cô vội vàng ra ngoài nên còn chưa kịp mặc ngực. Hắn chỉ cần vươn tay là có thể nắm trọn đôi gò bồng mềm mại.
“A!” Hoắc Vi Vũ rên nhẹ một tiếng. Chính cô cũng không ngờ tiếng mình có thể ướt át đến thế. Cô lùi về phía sau theo bản năng.
Hắn nắm chặt eo cô, không cho cô lùi bước. Hoắc Vi Vũ cảm thấy có vô số con côn trùng nhỏ đang bò trên người mình khiến toàn thân tê dại.
Hắn làm tốt hơn hẳn mấy lần trước đó nhiều. Người đàn ông này quả là thiên thần, không những thông minh mà năng lực học tập còn xuất sắc vô cùng.
Cả người Hoắc Vi Vũ nhũn ra, thấy mình sắp ngã đến nơi, không còn giữ được thăng bằng đành phải chống tay sang hai bên để giữ vững thân thể. Tư thế này tựa như chủ động dâng hiến, khiến cho cô xấu hổ khôn xiết.
Thôi được rồi, có phải là mình không muốn đâu. Nhưng họ thật sự sẽ có con, chỉ hy vọng hắn nhanh chóng cứu cô về bên cạnh.
Tám tháng… chắc là đủ, chắc là đủ phải không?
…
Cố Hạo Đình không đi ngay mà ngủ lại nhà cô.
Hoắc Vi Vũ vẫn chìm trong lo lắng, chỉ sợ rằng Duật Cẩn sẽ phát hiện ra hai người ngủ cùng một chỗ.
Khi mê man thiếp ngủ, cô còn mơ thấy Duật Cẩn phát hiện ra cô ở bên Cố Hạo Đình, muốn giết chết con của họ, khiến cho cô gào khóc khàn cả giọng.
Khi Hoắc Vi Vũ bị tiếng chuông điện thoại của Cố Hạo Đình đánh thức thì cả người đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Cố Hạo Đình cũng mở to mắt, trong đôi mắt sâu thẳm lóe lên ánh nhìn sắc lạnh. Chắc chắn phải là việc gấp mới gọi cho hắn vào lúc này, vả lại số máy này của hắn cũng chẳng mấy ai biết được.
Hắn cầm điện thoại trên tủ đầu giường, thấy Trung tá Thượng gọi, bèn nghe máy: “Sao thế?”