Chương 555 EM CHỈ LÀM NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA ANH
Cố Hạo Đình hành động cực nhanh, chớp mắt đã đẩy cô ngã ra sofa, hai tay áp sát bên người cô, nói bằng giọng không vui: “Em với cậu ta ở trong phòng những mười lăm phút để làm gì? Có chuyện gì mà phải ở riêng với nhau tận mười lăm phút? Rốt cuộc có bao nhiêu lời muốn tâm sự hả? Nói chuyện vui lắm hay sao?”
Họ có nói nhiều đâu, đa số thời gian là cô ngồi ngẩn người thôi.
Hoắc Vi Vũ chợt nhớ ra lý do khiến mình ngẩn ngơ suy nghĩ bèn bỏ qua vấn đề của hắn, hỏi với vẻ lo lắng: “Anh định cưới Mai Lâm thật đấy à?”
Cơn giận trong lòng Cố Hạo Đình lại cuồn cuộn bốc lên.
Cưới cái con khỉ! Hắn từng nói hắn chỉ cưới một người phụ nữ duy nhất, đấy chính là cô.
Ban nãy hắn nói thế chỉ là kế hoãn binh thôi. Duật Cẩn là kẻ đa nghi, ông ta lo ngại hắn với Tướng quân Mai mà liên thủ thì địa vị của ông ta bị uy hϊếp, thế nên khi chưa có đối sách vẹn toàn, tạm thời ông ta sẽ không ép cưới.
Nhưng thấy cô với Duật Nghị ở chung vui vẻ với nhau, hắn tại tức phát điên, cố tình nói: “Em đã thành vợ Duật Nghị rồi còn quan tâm anh cưới ai làm gì?”
Hai mắt Hoắc Vi Vũ tức thì đỏ hoe.
Ban đầu vì bất đắc dĩ nên cô mới phải đưa ra lựa chọn thế này. Nhưng giờ thì xem đi, hậu hoạn đã rõ rồi đấy, cô không buông tay được.
“Em muốn ở bên anh, làm người phụ nữ của anh.” Hoắc Vi Vũ nói mà lòng đầy đau xót.
Cố Hạo Đình cúi đầu hôn lên môi cô, hôn thật sâu, thật nồng nàn, mút mạnh lấy cái lưỡi nhỏ xinh của cô, cuốn nó vào miệng mình.
Tới khi hôn thỏa thuê rồi, hắn mới buông cô ra, nói rất bá đạo: “Sau này đừng ở riêng với Duật Nghị nữa, cũng không được có cảm tình với cậu ta, nghe rõ chưa?”
Hoắc Vi Vũ còn đang rối bời, thở dài buồn bã: “Chúng ta phải làm sao đây? Cứ sống thế này thì ngày nào cũng thấy như bị giày vò, từng đường đi nước bước đều nơm nớp lo sợ, chỉ sợ mình sẩy chân là không còn đường cứu vãn.”
“Anh đang sắp xếp cục diện rồi, cần thêm chút thời gian nữa. Những gì anh dặn, em nhất định phải làm theo, đừng để anh lo lắng, biết chưa?” Cố Hạo Đình lại kiên nhẫn dặn dò.
“Ừm.” Hoắc Vi Vũ khẽ gật đầu.
Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng mở cửa. Cố Hạo Đình lia ánh mắt sắc bén ra ngoài cửa, không kịp trốn nên vội vàng ôm Hoắc Vi Vũ, xoay người lăn xuống ghế, để cô nằm trên người mình.
Hoắc Vi Vũ đau lòng nhìn hắn, nghĩ bụng hắn lăn thẳng từ ghế xuống sàn như thế chắc là đau lắm. Nhưng cô chưa kịp nói gì Duật Cẩn đã bước vào phòng, còn đi tới chỗ sofa. Quản gia Tăng theo sau ông ta.
Ghế sofa không phải là giường nên không gian gầm thấp hơn rất nhiều, hai người họ chẳng thể chui lọt vào đó.
Lúc này tâm tư Hoắc Vi Vũ đã rối như tơ vò. Duật Cẩn đa nghi, ông ta mà thấy cô tiếp xúc riêng với Cố Hạo Đình e là sẽ chó cùng rứt giậu.
Nhưng cô càng căng thẳng, Cố Hạo Đình lại càng bình tĩnh. Hắn ôm chặt eo cô, nhanh chóng nhích sang mé sofa. Tranh thủ hai giây ngắn ngủi lúc Duật Cẩn ngồi xuống ghế và quản gia Tăng ra đóng cửa để lủi vào phòng trong.
Hoắc Vi Vũ căng thẳng đến nỗi tim như nhảy ra khỏi lồng ngực, túm chặt lấy cánh tay hắn. Còn Cố Hạo Đình cảnh giác nhìn ra bên ngoài.
“Cố Hạo Đình muốn cưới Mai Lâm. Phải nghĩ cách giải quyết chuyện này càng nhanh càng tốt.” Duật Cẩn lên tiếng.
“Hay là ta chọn cho Mai Lâm một người xứng đôi, như vậy Tư lệnh không thể cưới cô ta nữa.” Quản gia Tăng kiến nghị.
“Cố Hạo Đình đã mời cô ta dùng bữa tối riêng rồi, giờ ai dám cưới cô ta nữa, có kẻ nào mà không sợ đắc tội Cố Hạo Đình chứ. Hơn nữa Mai Kính Sơn là kẻ có quyền thế địa vị nên mấy tên đàn ông bình thường không vừa ý ông ta đâu.” Tổng thống tỏ ra phiền muộn.
“Còn một cách nữa. Nghe nói ba vị hôn thê trước của Cố Hạo Đình đều chết bất ngờ, nếu Mai Lâm cũng thế thì Mai Kính Sơn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Cố Hạo Đình. Khi ấy, ông ta sẽ răm rắp nghe lệnh Tổng thống.” Quản gia Tăng đề xuất. Nguồn :
Trong đầu Hoắc Vi Vũ chợt lóe lên một ý. Cô kéo tay áo Cố Hạo Đình, chờ hắn quay sang nhìn mình thì nhắc nhở: “Mau ghi âm.”