Chương 553 TRẬN ĐỐI ĐẦU KỊCH TÍNH, DỐC TOÀN LỰC ĐỐI KHÁNG
Cố Hạo Đình lạnh lùng nhìn Duật Cẩn, nói chẳng nể nang gì: “Tổng thống khua chiêng gióng trống gọi tôi đến đây không phải là để xem ông diễn trò chứ?”
“Ấy, sao lại nói thế, chắc cậu hiểu lầm thôi. Ban nãy có người nói là một thanh niên làm hỏng xe của cậu, thiết nghĩ chắc chẳng ai dám động vào đồ của cậu ngoài thằng con trời đánh nhà tôi, nên tôi mới nghi ngờ nó.” Duật Cẩn giải thích.
Cố Hạo Đình đi lướt qua Duật Cẩn, tới trước mặt Hoắc Vi Vũ, hỏi: “Em tự nguyện hay không tự nguyện?”
Hoắc Vi Vũ nhìn hắn với vẻ khó hiểu. Nhìn vào đôi mắt đen như mực đó, cô không đoán ra hắn đang nghĩ gì.
“Cô ấy là con dâu tương lai nhà tôi, có gì mà tự nguyện với không tự nguyện chứ. Vợ chồng nào chẳng làm mấy chuyện này. Hạo Đình, cậu hỏi thế là có ý gì?” Duật Cẩn xen vào với vẻ không vui.
Cố Hạo Đình quay người, nhìn Duật Cẩn bằng cặp mắt lạnh lẽo sắc bén, ra lệnh cho Trung tá Thượng: “Đem đồ ăn của họ đi kiểm tra xem bên trong có bỏ thứ gì bất thường không. Nếu có người dám hãm hại gia đình Tổng thống thì bắt hết những người từng động vào mấy thứ này, gϊếŧ không tha.”
Duật Cẩn rùng mình vì sát khí cuồn cuộn trong mắt Cố Hạo Đình. Nhưng dù sao ông ta cũng đã đạt được mục đích, hy sinh vài nhân viên phục vụ cũng là chuyện khó tránh khỏi.
“Tư lệnh nói đúng lắm, nếu thực sự có người dám bỏ thuốc vào đồ ăn thì phải phạt thật nghiêm. Nhưng bây giờ ván đã đóng thuyền, tôi nghĩ mình cũng nên chuẩn bị hôn lễ cho chúng nó thôi.” Duật Cẩn cố tình nói.
Hoắc Vi Vũ thầm giật mình. Làm hôn lễ? Nhanh thế ư?
“Chưa lập nghiệp sao đã yên bề gia thất. Tổng thống không sợ người đời cười cho sao?” Hoắc Vi Vũ đứng dậy, lạnh lùng nói.
“Nghị Nhi tính tình ngang ngạnh, có vợ quản cũng tốt. Tôi cảm thấy như thế sẽ giúp ích cho việc xây dựng sự nghiệp của nó hơn. Sẽ không ai cười chê đâu.” Tổng thống cười đáp.
Hoắc Vi Vũ siết chặt nắm tay, trong đầu lùng bùng. Cô chỉ muốn xé toạc bản mặt giả dối đó của Tổng thống ngay lúc này!
Nguồn :
Duật Nghị nhìn vẻ mặt lạnh lẽo như băng sương của Hoắc Vi Vũ, vội chen lời: “Ba à, con cũng thấy bây giờ mà kết hôn thì nhanh quá. Con với cô ấy mới quen nhau chưa lâu mà, dù sao cũng phải thử bên nhau đã chứ, nếu không kết hôn rồi lại ly hôn, con sẽ thành trò cười trong mắt người khác mất.”
“Cái thằng này, con lên giường với người ta rồi thì phải chịu trách nhiệm chứ.” Tổng thống nghiêm nghị quở trách.
“Nếu cứ lên giường với người ta là phải chịu trách nhiệm thì bây giờ con dâu của ba đã đầy một xe tải rồi.” Duật Nghị phản bác.
Hoắc Vi Vũ nhìn về phía Duật Nghị, trong mắt loáng qua tia sáng lạ thường. Có lẽ là vì không yêu, nên khi cô nghe Duật Nghị nói từng ngủ với cả tá đàn bà, cô lại có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, cũng không còn cảm thấy tội lỗi về chuyện của mình và Cố Hạo Đình nữa.
Duật Nghị cũng quay sang Hoắc Vi Vũ toét miệng cười. Hoắc Vi Vũ thực sự rất biết ơn gã.
Cố Hạo Đình lạnh lùng nhìn Hoắc Vi Vũ. Hắn không thích cô và Duật Nghị nhìn nhau như thế, cứ như thể họ là vợ chồng ăn ý, còn hắn chỉ là kẻ ngoài cuộc. Hắn căm hận kiểu quan hệ này. Hắn chỉ muốn giấu cô gái này đi, để cả đời cô ấy chỉ có thể thuộc về mình hắn.
Cố Hạo Đình cắn răng, mặt tái xanh, xoay người nhìn Duật Cẩn, nhếch khóe môi mỏng đầy lạnh nhạt, cất lời ám chỉ: “Nếu thái tử lấy thái tử phi thì tôi sẽ lấy Mai Lâm, hai đám tổ chức chung một ngày để cả nước cùng chung vui. Hy vọng ông sẽ không ‘bán bò đi tậu ễnh ương’.”
Duật Cẩn sửng sốt nhìn Cố Hạo Đình, khóe miệng khẽ giật: “Chắc Tướng quân Mai sẽ không đồng ý đâu.”
“Vốn dĩ là ông ta cạnh tranh với Du Tiệp Ngạo, tôi từ chối làm đồng minh nên ông ta mới thẹn quá thành giận. Nhưng tôi tin rằng ông ta vẫn muốn kết làm đồng minh với tôi. Thế nên, chúc Tổng thống may mắn.” Cố Hạo Đình lạnh lùng nói, vừa dứt lời liền xoay người sải bước đi thẳng ra cửa.
Lời hắn nói hệt như cơn gió ngày đông phất qua mặt làm người ta rét run. Dù hắn đi rồi, Hoắc Vi Vũ vẫn cảm thấy rùng mình ớn lạnh. Nếu cô trở thành vợ Duật Nghị, hắn sẽ cưới Mai Lâm thật sao?