Chương 538 ĐÀN ÔNG MÀ CẦN EM BẢO VỆ THÌ KHÔNG PHẢI LÀ ĐÀN ÔNG
Hoắc Vi Vũ cảm nhận được hơi lạnh tỏa ra từ quần áo trên người hắn. Lồng ngực người đàn ông này rộng quá, rộng đến mức có thể bao bọc kín cả thân thể cô. Nụ hôn của hắn mạnh bạo như trừng phạt, từng nhát cắn khiến môi cô đau nhói.
Hoắc Vi Vũ biết hắn đang khó chịu, biết hắn không thoải mái, biết hắn đã kiềm chế đến mức sắp bùng nổ… Cô không biết mình phải nói gì mới có thể khiến hắn dễ chịu hơn, chỉ có thể nhắm mắt lại, dâng hiến đôi môi mình, nhiệt tình đáp lại. Tay trái bị thương buông thõng xuống, tay phải ôm chặt lấy vòng eo cường tráng kia.
Cố Hạo Đình chau mày nhìn cô bằng đôi mắt sâu không thấy đáy. Cô gái nhỏ trong lòng hắn khẽ rung đôi hàng mi yêu kiều, tựa phiến quạt phất qua làm ngứa ngáy lòng người. Hắn chỉ hận không thể nuốt cô vào bụng mà mang đi.
Khi Hoắc Vi Vũ bị hôn đến không thở nổi, Cố Hạo Đình mới buông tha cho đôi môi cô. Hắn quay mặt cô sang một bên, nhìn vết tay còn hằn in trên đó.
“Sau này nhớ phải bảo vệ mình biết không? Ai đánh em, em cứ đánh lại, anh sẽ làm chỗ dựa cho em, dù người đánh em là ai cũng đừng để mình chịu thiệt thòi.” Cố Hạo Đình dặn dò với giọng điệu còn mang đầy trách cứ.
Hoắc Vi Vũ đỏ hoe vành mắt, nước mắt ngân ngấn bờ mi, nhưng lại mỉm cười: “Chẳng phải anh đánh lại giúp em rồi sao? Tính em so đo nhỏ mọn, nếu ngay lúc ấy không đánh trả được thì em sẽ ghi sổ, quân tử báo thù ba năm không muộn, phải không nào?”
Cố Hạo Đình rũ mắt xuống, không nói gì, mở một hộp nhỏ, lấy ngón trỏ quệt một ít thuốc mỡ rồi nhẹ nhàng xoa lên vết tay trên mặt Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ kinh ngạc: “Thuốc mỡ mà bác sĩ kia điều chế đấy ạ?”
“Ừm, dược liệu rất hiếm, chỉ làm ra được một hộp này. Cởi đồ ra anh xem cánh tay bị thương nào. Cái này bôi trên tay cũng được, hiệu quả khá tốt đấy.” Cố Hạo Đình dịu giọng nói.
Hoắc Vi Vũ cười hỏi: “Dược liệu gì mà hiếm thế anh? Nước mắt đàn ông à?”
“Anh cũng không biết, tên đó không chịu nói thành phần, cậu ta nói hiếm thì chắc chắn là rất hiếm. Lần trước anh thấy cậu ta bỏ rất nhiều tiền để mua ngọc trai biển sâu, có lẽ trong thuốc có thành phần đó.” Cố Hạo Đình thoa thuốc lên mặt Hoắc Vi Vũ xong thì nhìn cô đăm đăm.
Hoắc Vi Vũ đỏ mặt cởi cúc áo, quay lưng lại, cởϊ áσ xuống khuỷu tay, để lộ tấm lưng trắng mịn màng như mỡ đông. Vết thương trên cánh tay vừa được bác sĩ băng bó lại lần nữa nên trông khá sạch sẽ, gọn gàng.
Cố Hạo Đình tháo băng vải, nhìn vết thương vẫn còn đỏ tấy, lông mày lại cau chặt: “Sao bây giờ còn chưa khô miệng thế này?”
Thực ra vết thương đã khô miệng rồi, ban nãy Duật Cẩn bóp tay cô nên mới toác ra chảy máu lại thôi. Cô không muốn để hắn lo lắng, bèn giải thích: “Chắc là vì trước đó trúng độc ấy mà. Bác sĩ bảo thải độc xong rồi thì nó chỉ là vết thương nhẹ thôi, nhanh khỏi lắm, không sao đâu.”
“Sau này đừng có xông ra bảo vệ đàn ông như thế nữa. Đàn ông mà cần em bảo vệ thì không đáng mặt đàn ông.” Cố Hạo Đình cao giọng ra lệnh.
Hoắc Vi Vũ sợ người bên ngoài nghe thấy, bèn vội vàng che miệng hắn lại: “Anh nói khẽ thôi, em sợ bên ngoài có camera giám sát.”
Cố Hạo Đình bỏ tay cô ra, nhìn cô với vẻ bực bội, sau đó im lặng thoa thuốc lên tay cô. Hoắc Vi Vũ thấy hắn giận thì thỏ thẻ: “Em sợ anh gặp bất trắc mà.”
“Dễ gặp bất trắc thế thì anh đừng sống nữa cho nhanh.” Cố Hạo Đình nói lạnh nhạt.
“Cố Hạo Đình, em kể chuyện cười cho anh nghe nhé? Hài lắm.” Hoắc Vi Vũ đổi chủ đề.
“Nói.” Hắn chỉ đáp một chữ, cực kì bá đạo.
“Ngày xửa ngày xưa, có một cô gái mua một con vẹt mái. Con vẹt mái này chỉ biết nói mỗi một câu: ‘Anh có muốn lên giường với em không?’” Hoắc Vi Vũ kể truyền cảm như thật.
Cố Hạo Đình nhìn cô một cái đầy thâm ý, ánh mắt lướt xuống vị trí dưới cổ cô…