Chương 517 PHẢI KHIẾN GÃ GHÉT MÌNH MỚI CÓ THỂ RÚT LUI AN TOÀN
“Bây giờ là mấy giờ? Tôi mới ngủ được hơn hai tiếng, cô làm gì mà dậy sớm thế hả?” Duật Nghị bực bội phàn nàn.
“Đi với tôi đến chỗ này một chút, đi không?” Hoắc Vi Vũ hỏi.
“Cô đang ở đâu đấy?” Duật Nghị nhổm dậy, gãi mớ tóc rối bù. Hôm qua gã nghĩ về chuyện sống chết đến mất cả ngủ.
“Ở nhà.” Nói xong, Hoắc Vi Vũ cúp điện thoại.
Cô vào phòng, nằm lên giường rồi nhắm mắt lại. Nếu đã không thể tránh khỏi số phận trở thành vợ chưa cưới của Duật Nghị, vậy thì bước đầu tiên cần làm là nhất định phải khiến Duật Nghị ghét bỏ cô.
Hai tiếng sau, Duật Nghị gõ cửa.
Hoắc Vi Vũ bị đánh thức, mở đôi mắt hằn tơ máu, cào mái tóc rối bù, đứng dậy ra mở cửa cho gã.
Duật Nghị nhìn dáng vẻ cô mà giật nảy cả mình: “Cô bị người ta ‘hấp diêm’ đấy à?”
Hoắc Vi Vũ hấp tấp lao vào toilet: “Vừa ngủ dậy ai mà chả thế!” Cô lấy bàn chải và kem đánh răng ra, đánh răng rửa mặt.
Duật Nghị theo vào toilet, bực dọc trách móc: “Cô còn chưa tỉnh ngủ mà đã dựng tôi dậy là thế nào?”
Hoắc Vi Vũ giật khóe miệng, súc miệng ùng ục mấy cái rồi nhổ ra, lấy khăn lau tạm rồi rũ mắt nhìn gã: “Chứ còn sao nữa? Chẳng phải anh sắp trở thành chồng chưa cưới của tôi rồi à? Nếu anh chưa quen thì bây giờ tập thích nghi dần đi là vừa.”
Rửa mặt xong, cô thoa mấy lớp kem dưỡng, kem nền, kem che khuyết điểm rồi bắt đầu trang điểm.
Duật Nghị ngồi trên ghế nhìn cô, chờ hơn một tiếng đồng hồ.
“Này, sao cái lúc gọi tôi dậy cô không trang điểm luôn đi? Tôi đợi cô hơn một tiếng rồi đấy.” Duật Nghị vừa ngáp vừa hỏi.
Hoắc Vi Vũ liếc xéo gã một cái nhưng vẫn không nói gì. Trang điểm xong, cô bỗng nhiên lột xác, xinh đẹp vô ngần, chỉ cần khóe miệng khẽ nhoẻn cong đã trở nên lộng lẫy và ngạo mạn.
Bạn đang đọc truyện tại T.r.u.y.e.n.D.K.M.com
“Để bạn trai đợi là một trong số những thú vui tao nhã của tôi. Nếu trước kia anh không biết thì bây giờ đã biết rồi đấy.” Hoắc Vi Vũ đứng lên, đến trước tủ đồ, chọn một chiếc váy, vào toilet thay rồi bước ra ngoài.
Đó là một chiếc váy ngắn lệch vai hở lưng màu đen, để lộ một bên vai và xương quai xanh xinh đẹp, gợi cảm vô cùng.
Duật Nghị cảm thấy có chất lỏng tuôn ra từ trong mũi mình, bèn giờ tay lên xoa, may mà không chảy máu. Gã nuốt một ngụm nước miếng rồi hỏi: “Bình thường cô cũng ăn mặc thế này à?”
Hoắc Vi Vũ nhặt túi xách lên: “Đi thôi, tôi muốn đi làm tóc.”
“Cô đi làm tóc mà cũng cần tôi đi cùng á?” Duật Nghị nghi ngờ.
“Không thì tôi gọi anh tới đây làm gì?” Hoắc Vi Vũ lấy một bao thuốc lá loại dành cho phụ nữ từ trong túi ra, rút một điếu thuốc nhỏ, châm thuốc rồi phun sương nhả khói cực kì thành thạo.
“Cô hút thuốc à?” Duật Nghị cực kì kinh ngạc.
Hoắc Vi Vũ phả khói lên mặt gã, bờ môi đỏ tươi nhoẻn lên: “Hình như anh chẳng hiểu gì về tôi thì phải. Trừ nghiện thuốc, nghiện rượu ra, tôi còn mắc bệnh nữa. Bệnh nặng lắm, lúc phát bệnh là sẽ gϊếŧ người.”
“Cô đang đùa tôi đấy phải không?” Duật Nghị cuống quýt sợ hãi.
Hoắc Vi Vũ mở ngăn kéo, lấy một xấp giấy tờ ra đưa cho Duật Nghị rồi lạnh lùng bảo: “Chẩn đoán từ bốn năm trước đây, rối loạn căng thẳng sau chấn thương. Chào mừng anh bước vào thế giới của tôi, đặt chân lên con đường sống không bằng chết. Tôi sẽ cố gắng hết sức để trở thành cơn ác mộng mà cả đời này anh khó quên.”
Duật Nghị nuốt ực một ngụm nước miếng: “Cô bị điên à?”
“Ha.” Hoắc Vi Vũ khẽ cười, quay người đi ra cửa rồi nói với giọng lười nhác mà lạnh nhạt: “Có theo tôi đi làm tóc hay không là tùy anh đấy.”
Cuối cùng Duật Nghị vẫn đi theo Hoắc Vi Vũ, cho cô ngồi lên xe thể thao của mình. Gã liếc nhìn cô một cái rồi lại liếc thêm cái nữa, sau đó ngẩn ngơ giây lát. Nếu cô bị điên thật, hay là ném cho Cố Hạo Đình đi? Thế là cả nhà đều vui, ha ha.