Chương 505 XUNG ĐỘT TRỰC DIỆN, RỐT CUỘC EM THUỘC VỀ AI?
Sự lạnh lùng của hắn giờ phút này hệt như băng dày buốt giá giữa ngày đông lạnh căm, lạnh thấu tận xương tủy, tựa như dao cứa vào da.
Hoắc Vi Vũ rùng mình. Tiếng động cơ máy bay còn chưa dứt, sao mới đó hắn đã xuất hiện ở đây rồi? Chẳng lẽ hắn nhảy dù xuống đây trước?
“Lại đây.” Cố Hạo Đình lạnh lùng nói.
Hắn nói mà mặt mày sa sầm, khuôn cằm cứng ngắc, bầu không khí nặng nề bao phủ hắn khiến tất cả phải rùng mình ngạt thở.
Hoắc Vi Vũ cụp mắt, không dám nhìn Cố Hạo Đình.
Duật Nghị nắm chặt tay Hoắc Vi Vũ hơn: “Cố Hạo Đình, cô ấy là người yêu của tôi, sao phải qua chỗ anh?”
Tim Hoắc Vi Vũ như hẫng một nhịp. Chắc hẳn Cố Hạo Đình sẽ buồn, sẽ giận lắm.
Cô ngước nhìn hắn với vẻ lo lắng.
Cố Hạo Đình cắn răng, gân xanh nổi cộm hai bên thái dương, toàn thân căng cứng cứ như đang đối mặt với một đội quân hùng hậu, đôi mắt lạnh lẽo sắc bén đầy phẫn nộ: “Nói cho cậu ta biết, rốt cuộc em thuộc về ai.”
Hắn gằn giọng, tiếng nói trầm thấp phát ra từ kẽ răng nghe nặng nề như muốn lôi người ta xuống địa ngục.
Duật Nghị cũng quay sang nhìn Hoắc Vi Vũ. Đúng lúc này, Tổng thống bước vào, mỉm cười nói: “Thằng con tôi chỉ tổ chức một buổi tiệc nhỏ cho bạn gái thôi mà Tư lệnh lại đích thân đến dự, quả là vinh dự.”
“Bạn gái?” Cố Hạo Đình cười khẩy, ép hỏi: “Em là bạn gái cậu ta hả?”
Tổng thống nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, nói: “Tư lệnh đang hỏi đấy. Cũng tại cậu ấy quan tâm đến Duật Nghị, sợ nó long nhong bên ngoài gặp phải loại không sạch sẽ lại không có đầu óc, không biết chừng mực cũng chẳng biết nghĩ cho đại cuộc. Loại con gái như thế không đủ tư cách làm con dâu tôi.”
Giọng ông ta nghe có vẻ hiền từ, nhưng Hoắc Vi Vũ vẫn nhận ra ý cảnh cáo ẩn trong từng câu chữ.
Cô không sao giữ được nhịp thở bình thường, cúi gằm đầu, tay siết chặt thành nắm đấm, cắn răng nói: “Thưa Tư lệnh, tôi là…”
Sau một hồi ngập ngừng, cô cố lấy can đảm nói thật dứt khoát: “Là bạn gái của Duật Nghị!”
Vừa dứt lời, Hoắc Vi Vũ đã có cảm giác như tim bị dao cứa, đầu óc quay cuồng, lòng đầy lo sợ như đang ở trên pháp trường, mà đao phủ đã giơ cao thanh đao sắc bén, chỉ một giây sau, cô sẽ sống không bằng chết.
“Em thử nhắc lại xem!” Cố Hạo Đình cao giọng, lồng ngực phập phồng vì phẫn nộ. Hắn đanh giọng, nói: “Hoắc Vi Vũ, em nghĩ cho kỹ rồi hẵng nói. Tôi không cần người yêu của mình phải làm gì, hy sinh gì vì mình hết. Làm như thế nghĩa là không tin tưởng tôi, mà tôi thì không cần người phụ nữ của mình không tin tưởng mình.”
Hoắc Vi Vũ ngẩng lên nhìn hắn, bàn tay ngày càng siết chặt. Nếu bây giờ cô nói cho Cố Hạo Đình biết nguyên do, Duật Cẩn chắc chắn sẽ công bố bằng chứng tội phản quốc của Cố Hạo Đình ngay lập tức. Khi ấy, hắn chỉ còn cách phản kháng, mà theo những gì hắn phân tích lúc trước, khả năng giành thắng lợi còn chưa nổi 50%. Không phải cô không tin tưởng hắn, mà là họ không có thời gian để chuẩn bị gì cả. Cô sợ hắn gặp nguy hiểm, dù chỉ một chút thôi cũng không muốn. Cố Hạo Đình là người hùng của nhân dân, cô không muốn thanh danh của hắn bị hủy hoại vì mình.
“Chim khôn chọn cành mà đậu. Nếu ở bên Duật Nghị, tôi sẽ được làm con dâu Tổng thống, có quyền tự do hành động lại không sợ gặp nguy hiểm, muốn làm gì thì làm. Còn ở bên anh, lúc nào tôi cũng nơm nớp lo sợ, lo mình mất mạng, không có tự do, bức bối đến không thở nổi, ngủ cũng không yên. Cố Hạo Đình, không phải tôi không tin anh, mà là tôi mệt rồi.” Hoắc Vi Vũ nói thật rõ ràng. Bạn đang đọc truyện tại truyendkm.com
“Không chịu lại đây đúng không?” Cố Hạo Đình trầm giọng hỏi lại, đôi mắt trở nên tăm tối, phẳng lặng như mặt hồ ngày đông.
Hoắc Vi Vũ nhìn hắn đăm đăm, mong sao sau khi bình tĩnh lại rồi, hắn có thể nhìn nhận rõ sự thật cây to đón gió, già néo đứt dây. Bây giờ tạm chia xa là để ngày sau có thể bên nhau hạnh phúc. Chỉ cần còn sống, nhất định sẽ có ngày họ về với nhau.