Chương 503 CÔ DỐC HẾT SỨC MÌNH GIÚP NGƯỜI ĐÀN ÔNG MÀ CÔ YÊU
Hoắc Vi Vũ vớ lấy cái gối để đầu giường ném vào người Duật Nghị: “Anh điên à, tôi không đồng ý.”
Duật Nghị không giận, ôm gối cười phá lên: “Tôi đùa thôi mà. Quả nhiên ở với cô rất vui.”
Hoắc Vi Vũ bực mình túm cái gối còn lại ném thẳng vào người gã, gắt gỏng: “Tôi chẳng thấy vui gì hết.”
“Thế mới vui chứ. Thôi, chúng ta xem ti vi đi.” Dứt lời, Duật Nghị mở ti vi lên. Lập tức, trong phòng vang lên những tiếng rêи ɾỉ đầy mờ ám.
Hoắc Vi Vũ liếc màn hình một cái, những hình ảnh quay cảnh người lớn liền đập vào mắt.
Cô bực mình cầm gạt tàn để trên tủ đầu giường ném thẳng vào ti vi, nhưng Duật Nghị đã nhanh nhẹn cầm gối cản lại, gạt tàn cứ thế rơi xuống nền nhà.
“Lại nào, lại nào.” Trông Duật Nghị có vẻ rất thích thú, gã cứ ôm gối nhảy hết bên này sang bên nọ.
Hoắc Vi Vũ thực sự cạn lời. Sau vài lần tiếp xúc, cô đã biết đại khái vì sao gã thích mình rồi. Duật Nghị sinh ra trong giàu sang, từ nhỏ đến lớn chỉ có một mình, xung quanh có rất nhiều người nhưng chỉ toàn cung kính lấy lòng gã, đặc biệt là những cô gái muốn sà vào lòng gã. Cô là người duy nhất dám đối xử lạnh lùng với gã, cho nên cô càng từ chối gã càng thích. Biết trước thế này thì cô không nên “chơi trội” như vậy.
Hoắc Vi Vũ không để ý đến gã nữa, ngồi trên sofa, khoanh tay trước ngực, thản nhiên nhìn vào màn hình ti vi.
“Sao thế?” Duật Nghị thấy khó hiểu.
“Anh xem ti vi của anh đi, tôi không muốn nói chuyện.” Thật lòng là Hoắc Vi Vũ chẳng nhiệt tình nổi với gã.
“Được rồi, cùng xem vậy. Đây là bộ phim tôi thích nhất đấy, nữ diễn viên chính trong này rất giống cô.” Duật Nghị đi đến ngồi cạnh Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ cứng đờ cả người. So sánh cô với cái loại nữ chính đó á…
Cô lạnh lùng quét mắt nhìn Duật Nghị, chỉ muốn làm thịt gã luôn cho xong.
Duật Nghị cười hì hì bảo: “Cô ấy không hấp dẫn bằng cô, tôi thích kiểu như cô hơn. Nhưng mà cô nàng này kỹ thuật khá lắm, cô cứ từ từ thưởng thức.”
“Thưởng thức cái con khỉ!” Hoắc Vi Vũ điên tiết tống thẳng mấy quả chuối để trên bàn trà vào miệng Duật Nghị.
Ý cười đong đầy trong mắt, Duật Nghị lấy chuối ra khỏi miệng, bóc vỏ rồi đưa cho Hoắc Vi Vũ, nhưng cô ném thẳng vào thùng rác.
Hình ảnh trên ti vi ngày càng trở nên nóng bỏng, cô gái cưỡi lên người gã đàn ông, lại còn là cảnh quay chi tiết nên Hoắc Vi Vũ thấy rõ cả chỗ ấy của họ. Cô tái mặt, quay sang thì thấy Duật Nghị có vẻ rất thích thú, chỗ nào đấy còn có phản ứng.
Ở cùng gã đến tận 7 giờ sáng quả thực quá nguy hiểm. Mỗi giây trôi qua lại nguy hiểm hơn một chút.
Cô cúi người, thấy gã đi một đôi giày thể thao Nike. Đôi mắt cô đảo tròn, cô lặng lẽ cởi tuột dây giày của gã ra, sau đó buộc hai dây vào với nhau.
Duật Nghị đang chăm chú nhìn vào màn hình tự dưng quay sang phía cô.
Cô thản nhiên ngồi thẳng người như không có chuyện gì xảy ra.
“Chúng ta làm đi, nhé?” Duật Nghị hỏi, ánh mắt lưu luyến trên bờ môi cô, hầu kết trượt lên trượt xuống.
Hoắc Vi Vũ nhếch môi cười rạng rỡ, nói với vẻ gian xảo: “Trong vòng một phút, nếu anh bắt được tôi thì tôi cho anh hôn một phút, nếu không bắt được thì phải thả tôi đi ngay, có làm được không?”
Mắt Duật Nghị sáng như đèn pha. “Được, tôi đếm đến ba thì bắt đầu.”
Bạn đang đọc truyện tại truyendkm.com
“Đừng quên giao ước giữa chúng ta đấy.” Hoắc Vi Vũ nhắc nhở.
“Biết rồi, biết rồi, đừng lãng phí thời gian. Tôi đếm đây. Một, hai, ba.” Duật Nghị lao bổ vào người Hoắc Vi Vũ.
Cô nhanh nhẹn né sang một bên rồi chạy ra ngoài cửa, kéo cửa nhưng lại phát hiện nó đã bị khóa.
“Đừng phí sức nữa, tôi bảo người ta khóa từ bên ngoài rồi.” Duật Nghị cười nói.
“Anh điên hả!” Hoắc Vi Vũ mắng, sau đấy chạy vào phòng tắm.
Duật Nghị sải chân định đuổi theo, nào ngờ dây giày vướng vào nhau khiến gã ngã sõng soài.
Hoắc Vi Vũ dễ dàng vọt vào phòng tắm, khóa cửa lại, lôi điện thoại ra xem giờ.
Đúng lúc này, cửa bật mở, Duật Nghị đi chân trần chạy vào túm lấy cô.