Chương 501 KHÔNG PHẢI AI CŨNG ĐƯỢC ĐỘNG VÀO NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA CỐ HẠO ĐÌNH
“Người đó làm nghề gì vậy?” Hoắc Vi Vũ hỏi dò.
Duật Nghị nhếch môi cười, khoác tay lên vai Hoắc Vi Vũ: “Ba tôi bảo không được tùy tiện nhắc đến dì Thanh với người khác, càng không được tiết lộ dì ấy làm công việc gì. Chờ cô gả cho tôi rồi, tôi sẽ nói cho cô biết.”
Hoắc Vi Vũ hất tay gã ra: “Anh lấy tự tin ở đâu ra mà cho rằng tôi sẽ gả cho anh?”
“Tôi đứng thứ hai trên bảng xếp hạng những người đàn ông mà thiếu nữ cả nước muốn lấy làm chồng đấy. Trong khi đó cô với người đứng thứ nhất không có khả năng đến với nhau rồi.” Duật Nghị nói như thể đương nhiên.
“Duật Nghị, anh khai thật đi, lúc bầu bảng xếp hạng, anh thuê người bỏ phiếu cho mình đúng không?” Hoắc Vi Vũ nói thẳng.
Duật Nghị sửng sốt: “Sao cô biết? Tôi không nói chuyện này với ai mà.”
“Ha, anh tưởng ai cũng mù chắc. Anh Cả, anh Hai, anh Ba, anh Tư của tôi, ai trong số họ mà chẳng xuất sắc hơn anh.” Hoắc Vi Vũ đi thẳng vào trong.
“Sao cô cứ đả kích chồng tương lai thế hả?” Duật Nghị vừa đuổi theo cô vừa nói.
Hoắc Vi Vũ chẳng buồn để ý đến gã. “Ký giao ước trước đã.”
“Cô không định xem bản kế hoạch tương lai của tôi à? Sau này tôi sẽ làm Tổng thống đấy. Cô mà theo tôi là sẽ thành phu nhân Tổng thống tương lai, có biết bao cô gái ao ước vị trí đó mà không được kia kìa. Mà “hàng” của tôi lại ngon nghẻ, đảm bảo sẽ cho cô hạnh phúc. Người mặt đẹp, dáng ngon, có tài lại có địa vị như tôi mà cô còn không cần, có phải cô bị ngốc hay không đấy?” Duật Nghị thử thuyết phục Hoắc Vi Vũ.
“Tôi chỉ thấy anh lắm lời.” Hoắc Vi Vũ nói tỉnh bơ.
Duật Nghị khựng lại một lúc rồi hỏi bằng giọng mờ ám: “Nếu cô không tin thì tối nay ‘kiểm hàng’ đi, thế nào?”
Hoắc Vi Vũ hít một hơi thật sâu rồi quay lại nhìn Duật Nghị: “Trước khi ký giao ước, đừng nói với tôi câu nào hết.”
“Không thích.” Duật Nghị tỏ vẻ không vui.
“Tin tôi đi, anh mà bất cẩn cưới phải tôi thì cuộc sống sau này sẽ như bầu trời mất đi màu sắc.” Hoắc Vi Vũ vội vàng thuyết phục gã.
Duật Nghị nhếch môi cười: “Tôi lại muốn xem bầu trời mất đi màu sắc là như thế nào đấy, chắc hẳn rất thú vị.”
“Cái kiểu lươn lẹo mặt dày của anh đúng là khiến người ta cạn lời.” Hoắc Vi Vũ bó tay.
“Dì Thanh cũng nói thế, dì bảo sau này kiểu gì tôi cũng là một thằng sợ vợ. Mà tôi thấy dì ấy nói đúng đấy chứ, ha ha.” Duật Nghị cười ngu ngơ.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy người phụ nữ Duật Nghị gọi là “dì Thanh” chắc chắn đóng vai trò rất quan trọng trong cuộc sống của gã. Rốt cuộc là ai đây?
Sau khi vào biệt thự, Hoắc Vi Vũ giật mình khi thấy trước mắt là cảnh tượng hoành tráng hơn một trăm người cùng tụ tập.
Muộn thế này rồi, họ không ngủ à?
Duật Nghị lên sân khấu, cầm micro, tuyên bố: “Xin mời nàng công chúa tôi đem lòng yêu, Hoắc Vi Vũ.”
Hoắc Vi Vũ ngượng hết cả người. Thế này có khác gì nói cho mọi người biết cô có quan hệ thân mật với Duật Nghị chứ?
Ở đây lắm người nhiều miệng, có thể người của Tổng thống và người của Cố Hạo Đình đều lẫn trong đám này, đáng lẽ ra cô nên hẹn Duật Nghị ra gặp riêng mới phải. Đúng là thất sách.
Bạn đang đọc truyện tại truyendkm.com
Tất cả những người có mặt đều hướng ánh mắt về phía Hoắc Vi Vũ. Cô không biết phản ứng thế nào, đành đi ra ngoài.
Duật Nghị chạy tới giữ cô lại: “Cô hứa tối nay sẽ ở với tôi cơ mà?”
“Anh thiếu gì người ở cùng.” Hoắc Vi Vũ vẫn nhất quyết đi ra ngoài.
“Họ chỉ là cỏ lá, còn cô là đóa hoa duy nhất.” Duật Nghị cười nói.
“Không nói chuyện riêng được à?” Hoắc Vi Vũ nói nhỏ.
“Tôi cho người sắp xếp phòng nghỉ ở trên tầng cho chúng ta rồi.” Duật Nghị nói với vẻ mờ ám.
Hoắc Vi Vũ cần cơ hội ở riêng với Duật Nghị để ký giao ước, nên cô đi về phía cầu thang lên tầng trên. “Lên tầng rồi nói đi.”
Đúng lúc này, Hoắc Thuần tự dưng nhảy ra cười nham hiểm rồi nói với Duật Nghị: “Anh không biết là cô ta từng lên giường với Cố Hạo Đình rồi sao?”