Chương 489 ĐANG KHÓC VÌ TƯ LỆNH SAO? NGÀI ẤY SẼ VUI LẮM ĐÂY
Cô nhìn chằm chằm Diêu Linh Mễ, trong đầu hiện lên câu nói của Cố Hạo Đình: Nếu đã bắt đầu thích thì không cho phép em từ bỏ. Nếu em từ bỏ, anh sẽ giam cầm em cả đời.
Không cần hắn phải giam cầm, trái tim cô đã gắn chặt với hắn từ lâu rồi, sẽ không xa rời dẫu hai người có bị chia cách bởi không gian và thời gian.
“Nếu tớ không muốn thì cậu bắt tớ đi kiểu gì?” Hoắc Vi Vũ thờ ơ hỏi.
“Đánh ngất rồi vác đi.” Diêu Linh Mễ cười hì hì làm động tác vác.
“Nhưng làm như thế có thể sẽ lộ mục tiêu. Có điều Tư lệnh nói rồi, dù có bị lộ cũng phải đưa cậu đi. Thế nên Hoắc Vi Vũ à, cậu thương cho cái thân tớ nhỏ gầy đi, tớ còn chưa được 45 kilogam đâu.” Diêu Linh Mễ tỏ vẻ đáng yêu.
Hoắc Vi Vũ im lặng một phút.
Cố Hạo Đình đã muốn đưa cô đi thì dù Diêu Linh Mễ không làm nổi, cũng sẽ có người khác làm. Cô không chống cự nổi, cũng sợ hắn bị lộ hành tung.
“Để tớ thu dọn hành lý đã.” Nói rồi, Hoắc Vi Vũ xoay người về phòng.
Diêu Linh Mễ theo sau cô, tò mò hỏi: “Hoắc Vi Vũ này, cậu với Tư lệnh yêu nhau từ bao giờ thế? Cậu còn nhớ có một lần cậu bỏ học hai tháng, nhà trường định cảnh cáo cậu không?”
“Làm sao?” Hoắc Vi Vũ cắm cúi thu dọn quần áo.
Cô nhớ chứ, khi ấy cô nhận được cuộc gọi báo rằng mẹ lâm bệnh nặng. Đến lúc cô về thì đã không còn kịp thấy mặt mẹ lần cuối. Khi ấy cô rất giận, cũng rất đau lòng. Cô giận ba quá tuyệt tình, chỉ vì sợ bệnh của mẹ lây sang cô mà không cho cô nhìn mặt mẹ lần cuối. Khi ấy cô tức quá nên làm ầm lên, không thèm đi học. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cô đổi chuyên ngành. Bạn đang đọc truyện tại T.r.u.y.e.n.D.K.M.com
“Tớ nhìn thấy Tư lệnh đến trường giải quyết chuyện này cho cậu đấy.” Diêu Linh Mễ cười hì hì nói.
Hoắc Vi Vũ ngẩn người, quay sang nhìn Diêu Linh Mễ. Bảo sao ban đầu các thầy cô đều nói sẽ xử phạt cô, đến lúc cô trở về trường lại chẳng có chuyện gì xảy ra. Cô còn tưởng thầy cô chỉ dọa cô thôi.
“Cậu còn nhớ chuyện ngày trước lớp mình không có điều hòa không?” Diêu Linh Mễ lại nói tiếp, “Tư lệnh lắp cho chúng ta đấy. Nhờ có cậu mà bọn tớ được hưởng phúc. Còn cả chuyện cậu đổi chuyên ngành nữa, cậu là sinh viên xuất sắc nhất khoa y dược, làm gì có chuyện trưởng khoa bỏ qua cho cậu, chính Tư lệnh đã nói giúp cậu đó.”
Cõi lòng Hoắc Vi Vũ run rẩy, cô vội rũ mi che đi đôi mắt đã long lanh ánh lệ.
Thì ra hắn đã làm nhiều việc vì cô như thế, vậy mà cô chẳng biết gì.
Cô xoay mặt đi, ngẩng đầu lên để nước mắt chảy ngược vào tim.
Diêu Linh Mễ chẳng hiểu ý, thò đầu cố nhìn mặt cô rồi cười nói: “Cậu hãy hòa hợp với Tư lệnh đi. Giờ tớ bắt đầu nghi ngờ Tư lệnh thu nhận tớ rồi giao nhiệm vụ cho tớ cũng là vì có liên quan đến cậu rồi đấy. Vậy thì phải cảm ơn cậu rồi, ân nhân.”
“Tớ với anh ấy…” Hoắc Vi Vũ vừa cất lời, giọng đã nghẹn ngào không nói thành lời, chỉ đành nhíu mày.
“Ha ha, thật ra một người con gái còn có thể khóc vì một người đàn ông thì chứng tỏ vẫn còn tình cảm với người đó.” Diêu Linh Mễ phán đoán.
“Người ta yêu nhất chưa chắc đã có thể ở bên ta, mà người ở bên ta cũng không nhất định phải là người ta yêu. Đi thôi.” Hoắc Vi Vũ cầm balo lên rồi đeo trên vai.
“Thế cậu giận dỗi với Tư lệnh là vì bị uy hϊếp phải không? Nếu không tại sao lại không thể ở bên người mình yêu nhất?” Diêu Linh Mễ ra vẻ bỗng nhiên ngộ ra, cười vui vẻ nói: “Tớ phải nói cho Tư lệnh biết mới được, để ngài ấy đừng buồn. Ban nãy lúc ra lệnh cho tớ, có vẻ ngài ấy giận lắm đấy.”