Chương 487 CHỈ TRONG TÍCH TẮC, HẮN ĐÃ XUẤT HIỆN SOI SÁNG KHUNG TRỜI CỦA CÔ
Cố Hạo Đình chợt thắt lòng: “Em có bị thương không?”
Hoắc Vi Vũ phớt lờ sự quan tâm của Cố Hạo Đình: “Tôi hỏi anh, có phải anh hủy quyết định đầu tư của Cố Thị với Công ty Giải trí Kình Thiên không?”
“Ngụy Tịch Phàm đáng bị trừng phạt.” Cố Hạo Đình không phủ định.
“Không chỉ hủy đầu tư, anh còn ngăn các nhà đầu tư khác, khiến giới điện ảnh truyền hình quay lưng với Kình Thiên, ngay cả dự án phim đang quay cũng bị ngưng lại. Không phải anh nhắm vào Kình Thiên mà là muốn hại chết tôi đúng không?” Hoắc Vi Vũ nói đầy kích động.
Cố Hạo Đình nghe ra cảm xúc khác thường của Hoắc Vi Vũ, ngừng một lúc mới hỏi: “Em làm sao thế?”
“Tôi làm sao à? Chỉ có tôi biết người quay đoạn video đó là Lý Nghiên Hiền, anh dồn bà ta vào đường cùng như thế, đương nhiên bà ta sẽ nghĩ tôi bán đứng bà ta. Có phải tôi chết rồi anh mới cam tâm không!” Hoắc Vi Vũ cố tình gây sự.
Cố Hạo Đình ở đầu dây bên kia im lặng chốc lát.
“Chúng ta chia tay đi, tôi không cần một người bạn trai dồn tôi vào chỗ chết.” Hoắc Vi Vũ nói rất dứt khoát.
Cô còn chưa kịp tắt máy, Cố Hạo Đình đã cúp trước.
Hoắc Vi Vũ ngã phịch xuống ghế, lẳng lặng cảm nhận trái tim quặn đau như bị bóp nát, tới nỗi cô chỉ ước sao nó không còn nằm trong lồng ngực mình nữa.
Nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.
Cô đau lòng quá, đau đớn vô cùng, vì không thể ở bên Cố Hạo Đình, vì phải làm tổn thương hắn. Nhưng cô cũng không biết phải làm sao cho tốt.
Nửa tiếng sau, cô bỗng nghe “cạch” một tiếng. Cô giật mình ngồi bật dậy, vội vàng lau nước mắt.
Cố Hạo Đình chạy ra từ phòng cô, nhìn cô đang ngồi thẫn thờ trên sofa một hồi rồi hỏi với vẻ lo lắng: “Em đã đi đâu thế?”
Chỉ cần nhìn thấy hắn thôi, mà cả khung trời của cô như được rọi sáng. Dẫu có dốc cạn sức mình, cô cũng sẽ không để người tỏa ánh hào quang tựa vầng dương rực rỡ như hắn rơi khỏi đài cao.
“Cố Hạo Đình, không phải tôi đang giận dỗi với anh đâu. Lý Nghiên Hiền hại mẹ anh thì anh khiến bà ta trắng tay, còn khi mẹ anh sai người gϊếŧ tôi thì anh đã làm gì hả? Cả khi Phùng Tri Dao muốn gϊếŧ tôi nữa, anh đã làm gì? Trong lòng anh, tôi không bằng mẹ anh, không bằng em gái anh, thậm chí còn không bằng Phùng Tri Dao. Thế thì sao tôi phải ở bên anh chứ!”
“Chờ anh bận xong đợt này sẽ đòi lại công bằng cho em trong chuyện của mẹ anh và Phùng Tri Dao. Nếu đã ở bên nhau thì không được nói những lời như thế nữa.” Cố Hạo Đình trầm giọng nói, lại gần kiểm tra vết thương của cô.
Truyen DKM.com
Hoắc vi Vũ hất tay hắn ra, nói đầy quyết đoán: “Trước khi quen biết anh, tôi sống rất yên ổn. Tới khi dây vào anh rồi, ngày nào tôi cũng nơm nớp lo sợ, từ Lý Nghiên Hiền đến Tổng thống, từ Phùng Tri Dao đến Thái Nhã, có lần nào không phải vì anh đâu chứ. Tôi sợ rồi, không muốn ở bên anh nữa.”
“Em nói cái gì?” Cố Hạo Đình đanh mặt, đồng tử mắt co lại đầy giận dữ. Hắn ôm lấy mặt Hoắc Vi Vũ, nói: “Tôi biết em đang giận tôi, cũng biết em rất tủi thân. Em có thể giận, nhưng không được phép nói là không muốn ở bên tôi thêm một lần nào nữa. Em nghe rõ chưa? Tạm thời em hãy cố chịu đựng, chờ tôi hạ bệ được Tổng thống rồi, em muốn giận dỗi tôi thế nào cũng được. Bây giờ tôi không thể ở lại đây lâu, nếu không em sẽ gặp nguy hiểm.”
“Tôi nói anh nghe…” không hiểu à?
Hoắc Vi Vũ còn chưa dứt lời, Cố Hạo Đình đã hôn ngấu nghiến lấy môi cô. Nụ hôn ấy say đắm, nhưng cũng rất bá đạo.
Cô siết chặt nắm tay, mạch máu nổi lên rõ mồn một. Mỗi lần thốt ra một lời làm hắn tổn thương, tim cô cũng như bị cứa một nhát dao. Cô chỉ mới tức giận, hắn đã vội vàng chạy tới đây.
Cô biết hắn còn đang gặp nguy hiểm nhiều hơn cô. Hắn khiêu khích nước B là vì cô, bị nước B giam giữ là vì cô, rồi làm ra chuyện tổn hại lợi ích quốc gia cũng là vì cô. Quả thực chỉ vì cô, hắn đã quay lưng với cả thiên hạ. Còn cô, đời này cô sẽ chỉ sống vì hắn.
Cố Hạo Đình, anh nhất định phải sống thật tốt, để không uổng công một đứa ích kỷ như em học cách hy sinh hạnh phúc của bản thân…