Chương 482 TÔI CHỈ CẦN EM
Cô đã qua tuổi thiếu nữ mộng mơ, nhưng giờ phút này vẫn bị hắn làm cảm động khôn xiết. Điều cô muốn chỉ đơn giản là hắn đặt cô trong lòng vậy thôi.
Tình yêu cũng giống như việc uống nước, cảm giác thế nào chỉ mình mình biết. Người ngoài có nói gì cô cũng sẽ không nghe, không màng, chỉ cần tin hắn là đủ rồi.
Hoắc Vi Vũ bước tới bên Cố Hạo Đình, vòng tay ôm lấy thắt lưng hắn, ngoan ngoãn vùi mình trong lồng ngực ấm áp ấy. Cảm nhận nhiệt độ quen thuộc, mùi hương quen thuộc, nhịp đập con tim cũng quen thuộc ấy.
Hắn nâng cằm cô lên, khẽ hôn bờ môi mềm mại. Khung cảnh ấy đẹp đến nao lòng, khiến người ta cũng thấy rạo rực con tim.
Diêu Linh Mễ lè lưỡi ngại ngùng, giúp họ đóng cửa. Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong mà. Hồi đại học, cô cứ nghĩ Hoắc Vi Vũ sẽ trở thành bác sĩ xuất sắc nhất khóa bọn họ, vậy mà cô ấy lại nhảy sang học kinh tế. Cô vẫn nhớ hồi đại học từng nhìn thấy Cố Hạo Đình, khi ấy cô nghĩ không biết cô gái nào may mắn được Cố Hạo Đình yêu mến, hóa ra là Hoắc Vi Vũ.
…
Hai người hôn mãi đến khi Hoắc Vi Vũ sắp không thở nổi, Cố Hạo Đình mới buông ra, đôi môi nở nụ cười hiếm có: “Thông minh lắm, đến anh cũng không ngờ đấy.”
Cũng vì bị Lý Nghiên Hiền dồn ép nên cô mới đưa ra yêu cầu này. Hắn còn nhiều việc phải giải quyết, cô không muốn hắn phiền lòng thêm vì việc của mình.
“Anh ăn cơm chưa? Để em đi nấu cho anh.” Hoắc Vi Vũ vui vẻ nói.
Cố Hạo Đình nắm lấy tay cô, đôi mắt trở nên tăm tối hơn. “Không ăn, anh chỉ có mười phút thôi. Anh có chuyện này muốn nói với em.”
“Sao?”
“Báo đài toàn đưa tin sai sự thật, em đừng nghe, đừng xem cũng đừng tin. Anh tự có cách giải quyết của mình, nghe không?” Cố Hạo Đình trầm giọng nói.
Đôi mắt Hoắc Vi Vũ long lanh ánh nước. Thì ra hắn dành ra mười phút để tới đây là vì sợ cô xem tin tức xong sẽ buồn.
Mấy phút trước, cô còn buồn đến não lòng, nhưng giờ thấy hắn đến đây, cô tin hắn rồi.
“Em có giúp gì được cho anh không?” Hoắc Vi Vũ nghẹn ngào.
Cố Hạo Đình ôm lấy eo cô, bàn tay dày rộng áp sát vào da thịt cô. Hắn cất giọng trầm khàn ám chỉ: “Trước đây anh đã nói với em rồi, làm chuyện người khác không thể thay thế mới là phát huy sở trường của bản thân và là sự trợ giúp hữu ích nhất với anh.”
Hoắc Vi Vũ nhớ ra chuyện “người khác không thể thay thế” mà hắn nói lúc trước chính là sinh con. Cô đỏ lựng cả mặt, “Em biết rồi.”
Đôi mắt Cố Hạo Đình trở nên sâu thẳm như màu mực, thoáng qua nét phiền muộn và lo lắng. “Hứa với anh, bất kể xảy ra chuyện gì cũng đừng rời xa anh. Em làm được chứ?”
Hoắc Vi Vũ cảm nhận được điều bất thường, nhưng vẫn gật đầu: “Anh sẽ không mất trắng đâu.”
“Tôi chỉ cần em.” Cố Hạo Đình tiếp lời cô rồi mỉm cười, cúi đầu hôn khẽ lên môi cô, lưu luyến không rời.
Nhưng rốt cuộc thời gian có hạn, nên Cố Hạo Đình vẫn rời đi theo lối ngầm.
Hoắc Vi Vũ thấy lòng mình nặng nề, có dự cảm chẳng lành, rồi lại không nói rõ được là cái gì.
“Hoắc Vi Vũ, cậu may mắn thật đấy, Tư lệnh là người chồng lý tưởng của mọi thiếu nữ trên thế giới đó nha.” Diêu Linh Mễ cười hì hì nói.
Hoắc Vi Vũ rũ hàng mi dài che đi đôi mắt buồn thiu. Cô biết có rất nhiều phụ nữ muốn gả cho Cố Hạo Đình, nhưng không phải ai cũng có thể dễ dàng lấy hắn. Cô chính là một trong số đó.
“Tớ về thu dọn hành lý đây.” Hoắc Vi Vũ lạnh nhạt nói.
“Để tớ giúp cậu, dù sao hôm nay tớ cũng nghỉ. Chào mừng cậu dọn tới đây.” Diêu Linh Mễ nhiệt tình nói.
“Không cần đâu, cảm ơn.” Hoắc Vi Vũ rời khỏi nhà Diêu Linh Mễ. Cô vừa ra khỏi nhà đã bị mấy gã đàn ông mặc vest đen chặn đường.
Hoắc Vi Vũ cảnh giác: “Các anh là ai?”
“Ngài ấy muốn cô theo chúng tôi một chuyến.” Một người trong số họ nói với bản mặt vô cảm.