Chương 476 EM LÀ VỢ DUY NHẤT CỦA TÔI, KHÔNG THÍCH EM THÌ THÍCH AI
Cố Hạo Đình không nói gì.
Hoắc Vi Vũ bàng hoàng. Chưa từng yêu chẳng có gì đáng sợ, cô chỉ sợ từ yêu thành không yêu thôi. Cảm giác ấy tưởng như đất trời sụp đổ, linh hồn chẳng còn trong thể xác, ước sao mình chết luôn đi, tan thành mây khói, không bao giờ đến với thế giới này nữa.
“Anh mà không thích em nữa, thì em cũng sẽ không thích anh nữa. Dù có phải cắt nát con tim, xóa sạch ký ức, em cũng sẽ không thích anh nữa!” Hoắc Vi Vũ gào lên.
“Ngốc quá, quân nhân kết hôn rồi không được ly hôn. Anh sẽ không nói, chỉ làm thôi. Em là người vợ duy nhất của anh, không thích em thì thích ai chứ. Sau này kết hôn rồi sẽ không tránh khỏi những va chạm, tranh cãi, chúng ta hãy cùng nhường nhau.” Cố Hạo Đình nói đầy lý trí.
Hắn chẳng nói những lời tình tứ, nhưng cô nghe xong lại thấy đó là điều chân thành nhất. Thế nên điều đầu tiên cô muốn làm là nhất định phải gả cho hắn.
Hoắc Vi Vũ nép sát vào người hắn, đôi mắt cong như vầng trăng non đong đầy ý cười.
Nhớ lại thuở đầu, vì không muốn gả cho hắn, cô bỏ trốn, chạy đi khắp nơi, chỉ muốn gϊếŧ quách hắn cho xong. Còn bây giờ lại chỉ ước sao được gả cho hắn thật nhanh. Thế giới này đúng là tràn đầy những điều kỳ diệu.
“Xem ra sau này chúng ta chỉ có thể yêu đương vụиɠ ŧяộʍ rồi.” Hoắc Vi Vũ nói với vẻ bất đắc dĩ.
Cố Hạo Đình hôn lên đầu cô, hành động đó như là nín lặng, là nhẫn nhịn, là bất đắc dĩ rồi lại xót xa. Hắn muốn rước cô về nhà ngay lắm chứ, mong sao được tuyên bố với cả thiên hạ cô là của hắn, để xem còn tên nào không biết trời cao đất dày dám nhòm ngó người phụ nữ của hắn nữa, nếu có chắc chắn hắn sẽ cho kẻ đó ăn đạn.
Hai người lẳng lặng dựa sát vào nhau, không nói gì cũng không làm gì, rồi lại như thắm thiết hơn ngàn lời yêu thương, ngàn cử chỉ âu yếm. Cả hai đều biết khó khăn lắm, thậm chí phải mạo hiểm mới có cơ hội gặp nhau, nên không muốn lãng phí một phút một giây nào.
Bỗng nhiên, có tiếng gõ cửa vang lên. Cố Hạo Đình quét nhìn cánh cửa bằng ánh mắt sắc lẻm. Không biết là tên nào không biết điều chạy đến gõ cửa.
“Kệ đi.” Cố Hạo Đình nói khẽ rồi xoay người hôn miết lấy môi cô. Môi hắn dịch dần xuống cổ cô, liếʍ ʍúŧ làn da mịn màng trắng ngần.
Cảm giác ngưa ngứa như từng làn sóng tràn vào lòng cô, khiến cô bật ra tiếng rêи ɾỉ. Âm thanh ấy như lời mời gọi đầy cám dỗ, du dương mà cũng thật mị hoặc.
Hắn kề tai cô nỉ non với chất giọng trầm khàn đầy quyến rũ: “Tôi muốn ‘yêu’ em.”
Tim Hoắc Vi Vũ đập thình thịch như nổi trống. Giọng hắn pha chút du͙ƈ vọиɠ mà cô chẳng hề phản cảm, ngược lại trong lòng còn trào dâng niềm khao khát đầy bản năng. Cô cảm nhận từng hơi thở nóng rẫy hắn phả vào tai mình, cảm giác ngứa ngáy khó chịu khiến đầu óc cô chẳng suy nghĩ được gì nữa.
“Giả Mẫn Tử, cô có ở trong đó không? Mở cửa đi.” Tiếng gõ cửa và giọng của Duật Nghị truyền vào qua hai lớp cửa.
Cố Hạo Đình cắn vành tai cô làm cô đau đến mức kêu “Á” lên một tiếng. Cô ôm lấy tai mình rồi nhìn hắn đầy vẻ hờn dỗi.
Cố Hạo Đình hỏi với giọng nguy hiểm: “Giả Mẫn Tử là ai? Em lại đổi tên giả ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt đấy à?”
“Em không muốn để ý đến anh ta nên bịa bừa một cái tên để gạt anh ta ấy mà.” Hoắc Vi Vũ giải thích.
Cố Hạo Đình lật người cô lại, để cô nằm sấp xuống giường, còn mình thì hùng hổ đè lên. Hắn thì thầm bên tai cô với chất giọng trầm khàn: “Không để ý đến cậu ta là tốt, nhưng cho người ta địa chỉ thì không hay đâu. Em nói xem tôi nên phạt em thế nào đây?”
“Em có lý do mà.” Hoắc Vi Vũ ngoái đầu nhìn hắn.
Hắn cắn nhẹ lên môi cô: “Anh tin em lần này. Còn bây giờ cứ tận tình hưởng thụ đi.” Bạn đang đọc truyện tại T.r.u.y.e.n.D.K.M.com
“Cái gì cơ?” Hoắc Vi Vũ không hiểu hắn đang nói gì, nhưng thấy hắn tháo thắt lưng ra liền câm nín.