Chương 473 LÉN LÚT YÊU ĐƯƠNG 3
Sơn trang Ly Uy.
Tổng thống nhìn Cố Hạo Đình cúp máy, tò mò hỏi: “Cô ta đang theo đuổi cậu sao?”
“Con gái theo đuổi tôi nhiều lắm, nhưng chẳng có tên đàn ông nào lại thích dây vào loại con gái lăng nhăng với nói dối hết.” Cố Hạo Đình lạnh lùng nói, đặt điện thoại lên bàn.
Tổng thống chỉ cười, trở lại chuyện chính: “Vậy cứ sắp xếp thế đi, sau buổi lễ là dạ hội. Cậu chọn ra cặp đôi đẹp nhất vũ hội rồi dùng bữa riêng với một cô gái. Hôn sự của Tư lệnh luôn là tiêu điểm chú ý của mọi người mà. Người được cậu chọn quả thật may mắn vô cùng.”
Cố Hạo Đình cụp mắt, nhìn Tổng thống lắm mưu nhiều kế sâu xa: “Để cho Duật Nghị cùng chọn đi, cậu ấy cũng nên kết hôn rồi.”
“Cần bên đàng gái đồng ý mới được chứ. Nghe bảo gần đây thằng bé thích một cô gái, miệt mài theo đuổi nhưng đối phương chẳng quan tâm gì đến nó.” Tổng thống nói đầy ẩn ý.
“Chỉ là một buổi vũ hội để tạo chủ đề bàn tán lúc rảnh rỗi cho công chúng thôi, cũng chưa chắc đã chọn ai. Tổng thống không cần thấy quá áp lực như thế.” Cố Hạo Đình đáp với vẻ mặt thản nhiên như không, chẳng có vẻ gì là hứng thú. Hắn ngáp dài với vẻ biếng nhác, buồn chán nghịch điện thoại.
Tổng thống cũng không còn chuyện gì để nói, lại thấy Cố Hạo Đình đã mất kiên nhẫn nên đứng dậy: “Cứ quyết vậy nhé, cậu nghỉ ngơi sớm đi, tôi cũng nên về rồi. Hôm nay Tiểu Ái muốn nói chuyện trực tuyến với tôi.”
“Không tiễn.” Cố Hạo Đình kiêu ngạo nói.
Tổng thống và quản gia Tăng cùng đi ra ngoài.
“Tư lệnh, cái cô Hoắc Vi Vũ kia đúng là mặt dày. Ngài đuổi cô ta đi mà cô ta vẫn đeo bám.” Trung tá Thượng phẫn nộ.
“Sau này phải bắt cô ta cách xa tôi hai mét.” Ánh mắt Cố Hạo Đình thâm sâu nhìn điện thoại, đồng thời hắn ra lệnh chỉ đạo.
“Vâng! Tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Trung tá Thượng quả quyết nói.
Ở trên xe.
Tổng thống mở điện thoại nghe hết đoạn băng ghi âm rồi nhoẻn miệng cười: “Nhiệm vụ bên nước G tạm thời hủy bỏ. Thằng bé Nghị cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội, cứ quan sát tiếp vậy.”
Quản gia Tăng gật đầu. Ông ta quá hiểu tính tình nắng mưa thất thường của Tổng thống, cũng may là chưa hạ lệnh làm gì tiếp theo.
…
Màn đêm buông xuống.
Một bóng đen nhanh nhẹn nấp bên lề đường, lao đi như gió trong màn đêm tăm tối, hệt một con sư tử dũng mãnh trong gió bấc, cặp mắt đen sâu thẳm sáng lên vẻ sắc bén lạ thường giữa bóng tối, khóe môi khẽ nhếch nở nụ cười cuồng vọng.
Muốn đọ mưu kế ư? Hắn muốn xem thử con cáo già Tổng thống đó liệu có đọ lại được hắn không.
*
Hoắc Vi Vũ chăm sóc mẹ Lâm tới hơn chín giờ tối thì Lâm Thừa Ân đưa cô về.
Cô không để Lâm Thừa Ân vào nhà, đưa mắt nhìn thiết bị phản giám sát, thấy mọi thứ đều bình thường mới yên tâm.
Cô ngồi trên ghế sa lon, ngây ra một lúc. Đầu óc cô lúc này chẳng nghĩ ngợi được gì cả. Nhưng nghĩ đến Cố Hạo Đình, lòng lại nhói đau.
Bạn đang đọc truyện tại truyendkm.com
Rốt cuộc cô đã sai ở chỗ nào? Sao cô và hắn lại biến thành thế này?
Không biết từ đâu đột nhiên phát ra tiếng “cách”.
Hoắc Vi Vũ giật mình hoàn hồn, nhìn đồng hồ thì thấy đã sắp 10 giờ tối. Cô vào phòng ngủ, lấy quần áo chuẩn bị đi tắm. Nào ngờ, vừa đẩy cửa phòng ra, toàn bộ cơ thể đã bị một cánh tay cường tráng ôm lấy, ép vào tường.
Cô còn chưa nhìn rõ xem là ai thì đã bị hắn hôn điên cuồng. Nụ hôn vội vàng mà mãnh liệt, như hận không thể nuốt trọn cô. Bàn tay to lớn chuyển từ eo cô xuống mông, mang theo khí thế xâm chiếm đầy nguy hiểm.
Hoắc Vi Vũ giật thót tim, đẩy tay hắn ra, hoảng hốt nhìn đường nét mơ hồ trong bóng tối.
“Ư! Ư! Ư!” Bờ môi bị nuốt trọn khiến cô không thể phát ra tiếng nào.
Người đàn ông bất mãn cắn môi cô.
Cuồng điên, bá đạo, cương quyết, cưỡng ép!
Loại cảm giác này…
Giờ phút này, trái tim Hoắc Vi Vũ cũng run lên. Cô biết đó là ai rồi.
Là Cố Hạo Đình!
Mùi hương nam tính mạnh mẽ pha lẫn chút cứng rắn ngạo nghễ này đích thị là của hắn. Ngay cả cảm giác của từng cái chạm, từng cái ve vuốt cũng là của hắn hết.