Ngài Cố Thân Mến!

Chương 471: Lén lút yêu đương



Chương 471 LÉN LÚT YÊU ĐƯƠNG

Hoắc Vi Vũ ra ngoài thì thấy Lâm Thừa Ân đứng trước xe, vẻ tuấn tú của cậu ta trở thành nét điểm xuyết bên ngoài tòa án.

Hoắc Vi Vũ cúi đầu, đi về phía cậu ta.

Lâm Thừa Ân nhoẻn miệng cười: “Ban nãy thấy em gây áp lực cho Trung tá Lý, buộc Cố Hạo Đình tuyên án tử hình, cảm giác dễ chịu ghê. Tiểu Vũ, em quyết định sáng suốt lắm.”

Hoắc Vi Vũ nhún vai. Nếu cô nói Trung tá Lý là người của Tổng thống, nhất định Lâm Thừa Ân sẽ nghĩ là cô bị thần kinh.

“Thừa Ân, em muốn đến một nơi, tối nay sẽ qua thăm dì Lâm sau.” Hoắc Vi Vũ thản nhiên nói.

Đúng lúc này, một chiếc xe đi tới, Trung tá Thượng mở cửa sổ ra rồi “Phì!” một tiếng.

Hoắc Vi Vũ không biết nói gì. Cô nhìn về phía chiếc xe, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Cố Hạo Đình, lòng hơi hồi hộp.
Bây giờ cô đang đứng cùng Lâm Thừa Ân, chắc chắn hắn sẽ hiểu lầm. Thế nhưng cô phải gặp Thừa Ân, vả lại cô cũng không nỡ cắt đứt quan hệ với mẹ Lâm vì bà đối xử với cô rất tốt.

“Tư lệnh, ngài xem. Cô ta nói hôm đó là Lâm Thừa Ân giả vờ, nếu thật là như thế thì chắc cô ta phải nổi giận với Lâm Thừa Ân chứ? Nhưng quan hệ giữa hai người họ vẫn tốt như vậy, hẳn là họ đang muốn làm gì đó nhưng vô tình bị chúng ta phát hiện. Đúng là không thể tin cô gái này được. Cô ta còn nói tôi là gián điệp, quả nhiên là bụng dạ khó lường.” Trung tá Thượng tức giận.

“Nói linh tinh ít thôi, lo lái xe đi!” Cố Hạo Đình trầm ngâm, ánh mắt thâm sâu nhìn phía trước.

Hoắc Vi Vũ thu tầm mắt, buồn thiu cúi đầu.

“Em còn thích hắn sao?” Lâm Thừa Ân mất bình tĩnh.
“Anh đi thăm dò xem anh Cả và anh Hai ở nước G sao rồi. Đi lâu thế rồi mà sao mãi vẫn chưa về.” Hoắc Vi Vũ lảng sang chuyện khác.

“Em có biết Cố Hạo Đình gài bẫy để anh Cả qua nước G không?” Nói đến đây, Thừa Ân lại tức giận: “Biết rõ quan hệ giữa nước ta với nước G đang không tốt, vậy mà hắn còn để anh Cả đi, không phải là muốn anh ấy chết sao?"

“Anh Cả là tướng quân, nước G muốn động đến anh Cả thì chẳng khác nào muốn khai chiến với nước ta, họ cũng không ngu đến vậy.”

“Đàn bà con gái như em không hiểu đâu. Anh Hai đã đi giải quyết rồi, chờ tin tức từ bên anh Hai rồi hẵng nói.” Lâm Thừa Ân bất đắc dĩ nói, hất cằm về phía xe: “Em muốn đi đâu, anh đưa em đi."

“Em muốn thay sim điện thoại.” Hoắc Vi Vũ nói. Như thế, Cố Hạo Đình không chặn cô, và cô cũng có thể nói chuyện với hắn.
“Cũng được, để tránh bị đám người nhàn rỗi kia quấy rầy. Anh đưa em đi.” Lâm Thừa Ân nói, mở cửa xe.

Hoắc Vi Vũ lên xe Lâm Thừa Ân.

Trong chỗ tối, Tổng thống nhìn mối quan hệ lằng nhằng của mấy người họ, hỏi quản gia Tăng: “Quản gia Tăng thấy sao?” Đọc truyện tại truyendkm.com

“Khó mà nhìn rõ được. Tôi ngu muội, không rõ lắm quan hệ tình cảm của đám người kia.” Quản gia Tăng gật đầu nói.

“Tuần này tổ chức tiệc mừng công đi.” Tổng thống ra lệnh.

"Vâng."

***

Chỉ loáng cái Hoắc Vi Vũ đã làm xong sim mới. Lúc này, Lâm Thừa Ân còn đang ở trên xe chờ cô.

Cô ra khỏi cửa hàng điện thoại bằng cửa sau, đến sân tập thể dục trong khu chung cư. Khi xác nhận xung quanh đều im ắng, cô gọi điện cho Cố Hạo Đình.

“Tu…. Tuuuuu…”

Điện thoại đổ từng hồi chuông dài, còn chưa kết nối được tín hiệu Hoắc Vi Vũ đã vội vàng đưa điện thoại lên tai, cẩn thận nhìn tứ phía.
Có người nhấc máy.

“Alo, Cố Hạo Đình, em là Hoắc Vi Vũ. Bây giờ anh có tiện nói chuyện điện thoại không?” Hoắc Vi Vũ hạ giọng, gấp gáp hỏi.

"Ừm." Cố Hạo Đình trầm giọng.

Cô vui đến mức tưởng chừng phát khóc, hạ giọng: “Em biết anh nói không thích em là muốn em được an toàn. Qua việc ở tòa án quân sự hôm nay, em cảm thấy Tổng thống không dám tự tiện gϊếŧ em đâu. Chúng ta có thể trao đổi một chút không? Em muốn đến gặp anh.”


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv